---
Diệp Oản Oản chỉ nhìn lướt qua, không lên tiếng.
Ban đầu thời điểm cha nàng vẫn còn ở Diệp Gia, là thời kỳ toàn thịnh của tập đoàn Diệp thị, tài sản có thể đứng hàng top 10 ở Đế Đô.
Khi đó bên trong phòng nàng, toàn là châu quang bảo khí, chất đầy xa xỉ phẩm đắt giá.
Cha mẹ mua cho nàng, còn rất nhiều thứ là Diệp Mộ Phàm tặng, ngay chính nàng cũng rất thích mua châu báu sáng lấp lánh.
Sau đó Diệp gia bị Diệp Thiệu An làm cho tổn thương nguyên khí nặng nề. Sau khi Diệp Thiệu An tiếp quản công ty, Diệp gia cũng không có cách nào khôi phục lại huy hoàng như trước kia.
Diệp Y Y không chỉ gọi Diệp Oản Oản tới, còn gọi cả Lương Thi Hàm cùng mấy vị thiên kim tiểu thư trong ngành.
"Y Y tỷ, tỷ tối nay thật đẹp!"
"Y Y cùng Cố thiếu gia thật là trai tài gái sắc!"
"Chúc các người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hòa hợp!"
Một đám người ríu ra ríu rít vây quanh Diệp Y Y tâng bốc nói phét, thỉnh thoảng ánh mắt giễu cợt còn liếc nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản chán đến chết, tìm một cái ghế sa lon ngồi xuống.
Mấy cô gái trò chuyện một hồi, tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Minh Khôn bưng khay trà đi vào.
"Oản Oản tiểu thư, mời uống trà!"
Diệp Oản Oản đang tiện tay lật một quyển tạp chí, Hoàng Minh Khôn đã đem một ly đã đặt ở trước người Diệp Oản Oản. Cùng lúc đó, tốc độ tay dùng một góc độ phi thường xảo quyệt, thừa dịp Diệp Oản Oản không chú ý, đem một món đồ nho nhỏ đặt trong túi xách của nàng. Sau đó, liền như không có chuyện gì xảy ra, bưng mâm tiếp tục đi chiêu đãi các thiên kim tiểu thư khác
"Đại tiểu thư, tân khách đã tới đủ, mọi thứ hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thoả." Hoàng Minh Khôn nhìn về phía Diệp Y Y mở miệng.
"Ừ!" Diệp Y Y vừa mở miệng, vừa ung dung thản nhiên liếc mắt hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Hoàng Minh Khôn lập tức nháy mắt với nàng ta một cái, ra vẻ “đã làm xong”.
"Tôi biết rồi, ông đi xuống đi." Diệp Y Y rốt cuộc lộ ra thần sắc buông lỏng.
"Vâng!" Hoàng Minh Khôn đáp lời, rời khỏi.
Diệp Y Y phải thay quần áo, toàn bộ những người khác liền xuống dưới lầu.
Dưới lầu, trong phòng yến hội.
Diệp Oản Oản mới vừa đi xuống liền thấy Diệp Mộ Phàm đang vội vã chạy tới.
"Ca, anh chạy đi đâu thế?" Thấy Diệp Mộ Phàm vội vã chạy, Diệp Oản Oản hỏi thăm.
Diệp Mộ Phàm lầu bầu mở miệng, "Còn không phải là do ba mẹ không yên tâm về em, sợ em bị khi dễ, nên cứ khăng khăng bắt anh phải đi xem một chút à!?"
Hu hu, miếng bánh ngọt thân yêu…
Diệp Oản Oản nghe vậy, trong con ngươi bỗng cảm thấy ấm áp, "Em không sao, đi thôi."
"Diệp Y Y không làm khó em chứ?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
"Có người ngoài ở đây, nó chỉ có thể đối xử với em tốt hơn, càng làm bộ khách khách khí, làm sao có thể làm khó em được." Sau khi Diệp Oản Oản trả lời, không quên dặn dò Diệp Mộ Phàm, "Ca, điểm này anh phải cố gắng học một ít, có thể học được một hai phần cũng đủ để anh dùng rồi."
Diệp Mộ Phàm nghe vậy nghẹn ngào không nói nên lời: "..."
Muội muội, anh đang quan tâm em có khỏe không? Tại sao nghe ngữ điệu của em có gì đó sai sai?
Diệp Mộ Phàm bĩu môi một cái, theo bản năng đáp lời: "Ồ, biết rồi..."
Tiếng nhạc du dương vang lên, rất nhanh yến hội đã sắp bắt đầu.
Hội trường đang náo nhiệt, trong đám người lại đột nhiên truyền tới một loạt tiếng huyên náo.
Hoàng Minh Khôn dẫn theo mấy người giúp việc, vội vã đi qua đi lại trong đám người, dường như đang tìm cái gì.
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu chân mày, hướng về phía Hoàng Minh Khôn nhìn lại, "Cái con chó họ Hoàng kia đang bày cái trò quỷ gì vậy?"
Diệp Oản Oản thần sắc thản nhiên lướt qua đám người, ngón tay ung dung lạnh lùng sờ sờ trên chiếc túi xách màu trắng của mình, "Xì..."
Diệp Mộ Phàm thấy thần sắc Diệp Oản Oản có chút không đúng, hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì." Diệp Oản Oản nhún vai một cái, "Chỉ là phát hiện...Em thật giống như bị người ta coi thành kẻ ngốc..."
"Hả?" Diệp Mộ Phàm không hiểu được ý của nàng.