- --
"Để cho tôi suy nghĩ một chút đã..." Giang Ly Hận vùi đầu khổ sở suy nghĩ, mấy giây sau, khẽ nháy mắt nhẹ một cái, "Đúng rồi, cô biết Tu La Chủ chứ? Từng thấy chưa?"
Diệp Oản Oản: "Biết... từng thấy rồi..."
Diệp Oản Oản không ngờ đột nhiên hắn ta lại nhắc tới Tu La Chủ, vì vậy thoáng sửng sốt một chút.
Giang Ly Hận than thở: "Hic, tên kia thật sự là quá không thú vị, tôi đặc biệt muốn nhìn thấy một số điều đặc biệt thú vị bắt nguồn từ hắn!"
Diệp Oản Oản: "Cho nên, anh muốn thấy cái gì?"
"Không bằng... Cô đi ‘cưỡng hôn’ hắn một cái, để cho tôi nhìn xem hắn có phản ứng như thế nào!" Giang Ly Hận dường như cho là mình vừa nghĩ ra một chủ ý vô cùng hay, mặt đầy vẻ hưng phấn.
Diệp Oản Oản trợn to hai mắt, trầm mặc rất lâu: "Anh đang nghiêm túc sao?"
Làm sao lại có yêu cầu kỳ lạ như vậy?
Hơn nữa... Vị đại lão này, anh có biết không? Có khả năng đây là một lời đề nghị tặng không cho nàng điểm cống hiến đấy!
"Đương nhiên là nghiêm túc rồi! Như thế nào đây? Chơi không? Nếu như cô dám, tôi liền đem đồ vật giao cho cô!" Giang Ly Hận mặt đầy hưng phấn nói.
Diệp Oản Oản nghiêm mặt nói: "Giang bang chủ, yêu cầu này của anh cũng quá mức khiến cho người khác khó xử rồi! Đây còn không phải là anh đang đòi mạng của tôi sao?"
Đổi thành người khác, yêu cầu này còn không phải là sẽ nhất định gây ra án mạng sao?
Toàn bộ Độc Lập Châu, sẽ không có một ai dám làm loại chuyện như vậy. Cái gã Giang Ly Hận này biết rất rõ rằng không có khả năng, mà còn muốn đưa ra loại yêu cầu này.
Giang Ly Hận nháy mắt nói, "Đó là vì cô đòi ‘tiểu bảo bối’ của tôi trước, đó cũng là đang đòi mạng của tôi! Tôi cũng rất thiệt thòi à nha!"
Diệp Oản Oản: "..."
Người này làm sao lại có thể vô sỉ như vậy!
Diệp Oản Oản mở miệng đáp, "Được, tôi nhận, nhưng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi đó! Đến lúc đó tôi làm, anh cũng đừng có mà ăn vạ!"
"Cô thật sự làm? Chậc chậc chậc, xưa nay nghe Tóc Húi Cua ca gan lớn, không ngờ cô không phải là có lá gan lớn, mà là ngu si. Người không biết không sợ, hẳn là chỉ số thông minh có vấn đề..." Giang Ly Hận mặt đầy vẻ đồng cảm.
Chạy đi làm loại chuyện dâng mạng này, còn không phải là bị ngu sao?
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, tụng trong đầu trăm lần câu ‘15 ngàn điểm cống hiến’, cố nhịn không so đo với hắn ta, "Rốt cuộc có định chơi hay không đây? Chỉ cần anh đáp ứng với tôi là sẽ không lật kèo!"
"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Chỉ cần cô dám!" Giang Ly Hận dùng sức lắc đầu.
"Được... Như thế..." Diệp Oản Oản đang chuẩn bị đáp ứng, nhưng mà, lúc này, Giang Ly Hận lại đột nhiên đổi ý, "Chờ một chút, tôi đổi ý, như vậy không thú vị. Nếu như cô hôn một cái xong liền bỏ chạy, như vậy rất là vô vị!"
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, "Vậy anh còn muốn như thế nào!?"
Giang Ly Hận suy tư thật lâu: "Không được, không được, phải có hạn chế, cần có hạn chế về thời gian. Cô cần phải hôn đủ một phút! Hơn nữa phải là hôn môi, không thể là chỗ khác!"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái: "Đại lão, vậy thôi anh để cho tôi đi chết luôn đi, liền như vậy!"
Giang Ly Hận dường như cũng cảm thấy có chút quá đáng: "Hôn môi không thể thay đổi, thời gian có thể hơi hơi ngắn một chút, vậy thì 30 giây..."
Diệp Oản Oản: "Anh cảm thấy Tu La Chủ giết tôi cần mấy giây?"
Giang Ly Hận: "Ừm... 10 giây đồng hồ đi! Không thể ít hơn nữa!"
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi: "OK chơi luôn!"
Nếu như là thời kỳ trăng mật, đương nhiên bao lâu đều được. Nhưng mà, với quan hệ hiện tại của nàng và Tư Dạ Hàn, hôn tận...10 giây, chẹp, nói chung cũng có chút nguy hiểm...
Thật vừa đúng lúc, ngay sau khi nàng và Giang Ly Hận mới vừa bàn điều kiện xong, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Tiếp đó liền nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo choàng tắm đang đi về hướng của bọn họ.
Người đi trước, Diệp Oản Oản nhận ra là Môn chủ Đồ Môn Tạ Thiên Xuyên, mà người đi sau cách đó một bước... chính là... Đối tượng đánh cuộc của bọn họ... Tu La Chủ...
Giang Ly Hận đầy hào hứng, liền nháy mắt với nàng: Bắt đầu!