…………………………………
Cung Húc như tên trộm, nhích tới gần chàng trai trên ghế sa lon…
Chỉ cần…
Chỉ cần mình thử một chút… Là được rồi…
Nhưng mà, trong nháy mắt ngay lúc cậu ta đến gần, Diệp Oản Oản đột nhiên mở mắt.
Cung Húc lập tức “Vèo” một cái đứng thẳng người, “Diệp… Diệp ca!”
Diệp Oản Oản để văn kiện trong tay xuống, đưa mắt tới ghế sa lon bên cạnh: “Tới rồi, ngồi xuống nói.”
Cung Húc không nhúc nhích, mà đứng yên tại chỗ, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: “Diệp ca, tôi có một yêu cầu, xin anh cần phải đáp ứng tôi!”
Diệp Oản Oản nhíu mày: “Yêu cầu gì?”
Cung Húc nói năng có khí phách mở miệng: “Tôi có thể hay không hôn anh một cái!”
Một bên Đông Tử: “…!!!”
Mịa nó! Tôi con mịa nó vừa mới nghe được cái gì?
Lỗ tai của tôi đại khái là điếc rồi!
Diệp Oản Oản nghe vậy, đuôi mắt khẽ nhíu một cái, đáy mắt xẹt qua một vệt sáng nguy hiểm, tự tiếu phi tiếu nhìn Cung Húc ở đối diện, chậm rãi mở miệng nói: “Cậu muốn tìm chết?”
Cung Húc nhất thời cảm giác “biu” một tiếng, giống như có một mũi tên Cupid bắn vào trong trái tim của mình, che ngực, gào thét bi thương lên tiếng, “Gào! Diệp ca, anh đừng như vậy! Đừng có dùng loại biểu tình này nhìn tôi a! Đừng có dùng loại giọng nói này nói chuyện với tôi!”
Quả thật là quá… Quá phạm quy rồi!
“Diệp ca dung mạo anh cùng mứt hoa nhỏ thật sự là quá giống, tôi nhìn thấy anh, không cẩn thận một chút liền đem anh trở thành mứt hoa quả nhỏ, cảm giác mình cũng sắp cong rồi…
Đông Tử: “…”
Cong… Cong rồi hả?
Tôi thật giống muốn biết cái gì không thể sự tình!
Nghệ sĩ nhà mình còn có thể càng không có liêm sỉ một chút sao?
Cung Húc chính ở chỗ này nghĩ linh tinh, “Cũng còn khá tôi tối hôm qua hôn Đường Tinh Hỏa một cái, làm tôi chán ghét muốn chết, chứng minh tôi còn thẳng a, nhưng là, Diệp ca, tôi vừa thấy được ang chính là như nai vàng ngơ ngác! Một chút cũng không có tác dụng! Chỉ cần anh để cho tôi hôn anh một cái, nếu là chán ghét, tôi đây an tâm!”
Diệp Oản Oản: “…”
Đột nhiên có chút đồng cảm với Đường Tinh Hỏa…
Cung Húc cố gắng trả giá, “Vậy… Cái kia Diệp ca xin anh thương xót a, cho tôi thấy mứt hoa quả nhỏ một lần mà! Thấy mứt hoa quả nhỏ, tôi khẳng định sẽ không sinh ra loại ảo giác này rồi!”
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng, tiếng gõ cửa vang lên, “Diệp tổng thanh tra, Húc ca, thời gian họp đến rồi.”
Diệp Oản Oản: “Biết rồi, lập tức đến.”
Diệp Oản Oản nói xong, thờ ơ nhìn Cung Húc một cái, “Muốn tôi đồng ý yêu cầu của cậu?”
Cung Húc con mắt óng ánh, gật đầu liên tục.
Diệp Oản Oản đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, liếc cậu ta một cái, “Được a, chỉ cần, hai chân cậu đủ cứng.”
Nói bóng gió, không sợ chân bị cắt đứt thì bàn tiếp…
Trong phòng họp.
Tất cả cao tầng của truyền thông Quang Diệu đều có mặt.
Ở vị trí chính giữa trên chính là tổng giám đốc Dương Tiến Nguyên, bên tay trái vị trí một, hai chính là Diệp Oản Oản cùng Cung Húc.
Dương Tiến Nguyên vẻ mặt nghiêm túc: “Bộ phận PR rốt cuộc là làm việc thế nào, đến bây giờ chuyện này còn chưa đè xuống được, ngược lại còn càng náo càng lớn!”
Tổng thanh tra bộ phận PR một mặt ai oán, len lén liếc Cung Húc bộ dạng giống đại gia gác chân ngồi ở chỗ đó, “Dương tổng, chúng ta ép xuống, xóa topic khống chế sự việc, nên làm tất cả đều làm, nhưng mà… Nhưng mà Cung Húc cậu ta một đêm hôm qua đều không ngừng ở trên Weibo cùng bạn trên mạng mắng nhau… Thật sự là… Không đè xuống được a…”
Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đối thủ giống như heo.
Bọn họ bên này nhọc nhằn khổ sở thật vất vả đè xuống một chút, Cung Húc lại là người đầu tiên gửi bình luận, tăng độ nóng cho cuộc khẩu chiến, bọn họ quả thật là sắp muốn điên rồi được không?