Editor: Hyna Nguyễn
Lão phu nhân kích động không thôi đi tới trước mặt Tôn Bách Thảo: “Nửa năm! Làm sao chỉ còn lại thời gian nửa năm thôi vậy?! Bác sĩ Tôn, thật không có biện pháp nào khác sao? Tôi thỉnh cầu ông suy nghĩ kĩ một chút còn biện pháp nào khác hay không? Vô luận ông muốn bao nhiêu tiền, có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình, vì ông mà làm được!”
Tôn Bách Thảo lắc đầu một cái đáp: “Lão phu nhân, thật xin lỗi, tôi mặc dù là một bác sĩ, nhưng đối với thân thể Cửu thiếu gia mà nói cũng không thể giúp ích gì được. Cửu thiếu gia cần nhất chính là khôi phục nguyên căn, mà muốn khôi phục nguyên căn, thời điểm tiến hành trừ độc cũng phải làm lúc chìm vào giấc ngủ, bất kỳ dùng loại thuốc bổ cỡ nào thì khi chữa trị lục phủ ngũ tạng đều cần nghỉ ngơi đầy đủ, dùng lời thông thường mà nói, giấc ngủ là căn bản của con người, nếu ngay cả giấc ngủ cơ bản mà ngài ấy cũng không thể bảo đảm, thì hết thảy điều trị của tôi cũng uổng công mà thôi!”
Lão phu nhân nhất thời hướng về người canh cửa nghiêm nghị la lên: “Mặc Huyền đâu! Đi gọi Mặc Huyền tới cho tôi!”
Hứa Dịch ở ngoài cửa lập tức đi vào đáp: “Hồi lão phu nhân, ông chủ đã… Để cho Mặc Huyền đi nghỉ phép.”
“Cậu nói cái gì?” lão phu nhân một mặt kinh ngạc, ngay sau đó tức giận không dứt: “Ông chủ hồ đồ, chẳng lẽ các cậu cũng không biết khuyên sao! Còn không mau đem người đi tìm!”
Đối mặt với sự tức giận của lão phu nhân, Hứa Dịch chỉ có thể nhanh chóng đáp ứng đi tìm người: “Vâng…”
Nghe tới bản thân mình chỉ sống thêm nửa năm, sắc mặt của Tư Dạ Hàn một chút cũng không thay đổi nói: “Bà nội, cháu không sao, thân thể của cháu tự bản thân cháu biết rõ, bà không cần phải lo lắng.”
Lão phu nhân đôi mắt đỏ bừng: “Cháu rõ cái gì chứ! Đã như vậy còn nói cháu hiểu rõ sao?!”
Dù bên ngoài hay trong nhà, dù trong sáng hay ngoài tối, có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm theo dõi hắn, mong đợi hắn chết đi.
Hiện tại mọi người đều cho là Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ là mệt nhọc quá độ nên hôn mê, nếu để những người đó biết hắn chỉ có thể sống nửa năm nữa thì những người đó còn có thể ngồi yên sao? Bọn họ ai ai cũng hận hắn đến mức không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống!
“Tiểu Cửu, cháu làm sao có thể tự do phóng khoáng như vậy, lấy thân thể của mình ra đùa giỡn! Tại sao lại để cho Mặc Huyền nghỉ phép?” lão phu nhân tức giận mắng.
Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi mà mở miệng: “Hắn ở đây cũng vô dụng.”
Lão phu nhân tức giận, “Cháu… Coi như hắn ở lại cũng vô dụng nhưng hắn có thể để cho cháu tốt hơn một chút!”
Lão phu nhân thật ra cũng biết, cho dù Mặc Huyền trở lại, lấy tình huống bây giờ của cháu trai mình cũng vô ích mà thôi.
Vừa nghĩ tới cháu trai mình chỉ còn sống được nửa năm nữa, chính mình lại người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão phu nhân mặt đầy đau thương, khóc không thành tiếng.
Lúc này, Diệp Oản Oản theo trí nhớ của kiếp trước tỉnh lại, ngưng thần sau đó suy tư, nhìn về phía Tôn Bách Thảo mở miệng hỏi: “Tôn lão, vậy… Nếu như bắt đầu từ bây giờ, nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của ông mà nói điều chỉnh thật tốt, xác định còn có thể trở về trạng thái bình thường được không?”
Tôn Bách Thảo vuốt nhẹ chòm râu, thần sắc có chút hơi khó nói: “Nếu như ngài ấy có thể không nổi giận, không mệt nhọc, nghiêm khắc phối hợp dược vật cùng liệu pháp châm cứu của tôi, quan trọng nhất là mỗi ngày ít nhất phải bảo đảm ngủ tám giờ, hiện tại ngài ấy tuổi còn trẻ có lẽ còn có thể từ từ khôi phục trở lại được, nhưng rốt cuộc có thể khôi phục đến mức nào, theo thể chất cá nhân mà nói cái này tôi cũng không cách nào bảo đảm.”
Tôn Bách Thảo nói xong liền lại lắc đầu, những cái giả thuyết hắn mới vừa nói đến, chẳng qua chỉ là lời nói suông, có mấy cái mà Tư Dạ Hàn có thể làm được đâu.
Nếu thật sự có thể làm được, thì thân thể của ngài ấy cũng không bị kéo tới mức thê thảm như ngày hôm nay.
Lão phu nhân đương nhiên cũng biết điểm này cho nên mới càng thêm tuyệt vọng.
Chẳng lẽ bà rốt cuộc vẫn là không cứu được tiểu Cửu sao…
Sớm biết như vậy…
Sớm biết như vậy, ban đầu bà liền không nên đồng ý để cho tiểu Cửu đi con đường này rồi…