---
"Hơn nữa, Vô Ưu sư tỷ con năm đó có tình cảm sâu đậm đối với Kỷ Hoàng, nói không chừng là sợ Kỷ Hoàng biết cũng nên!" Cung lão lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản: "..."
Về giả thuyết sợ Kỷ Hoàng biết chuyện này, Diệp Oản Oản cũng không đồng ý. Ngay cả con trai đều sinh rồi, loại chuyện này còn có thể lừa gạt được Kỷ Hoàng?
Lại nói, với tính cách lạnh lùng và mạnh mẽ đến mức tận cùng kia của Nhiếp Vô Ưu, làm sao có thể sẽ đi tìm Tu La Chủ hỏi cho rõ ràng.
Chính mình tùy tiện suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra được, một người đàn ông ngay cả thân phận chân chính cũng không nói rõ với mình, chẳng lẽ phải để cho Nhiếp Vô Ưu tới tìm hắn, mặt đầy ủy khuất nói cho hắn biết chính mình đã mang thai rồi sao? Sau khi hỏi xong thân phận thật của hắn là gì, lại bắt hắn ta… chịu trách nhiệm? Đừng đùa chứ!!
Đừng nói là Nhiếp Vô Ưu năm đó, ngay cả chính Diệp Oản Oản hiện tại, đoán chừng cũng không làm được loại chuyện này.
"Chỉ tiếc, Vô Ưu sư tỷ con sau khi sinh con xong liền mất tích." Thần sắc Cung lão có chút cô đơn.
"Sư phụ, Nhiếp Vô Ưu, bây giờ không phải là đang ở tại Nhiếp gia à..." Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
"Nhiếp gia?" Nghe câu hỏi này, Cung lão lắc đầu một cái: "Nhiếp gia ta cũng chưa từng đến, mà cái con nhãi Nhiếp Vô Ưu tại Nhiếp gia kia, cũng chưa từng tới học viện Xích Diễm thăm ta. Mà lúc trước, Kỷ Hoàng từng nói với ta, Nhiếp Vô Ưu tại Nhiếp gia, chưa chắc là thật! Sao vậy, con là người do Kỷ Hoàng đề cử tới, chẳng lẽ Kỷ Hoàng chưa từng nói với con? Mà thôi, nếu như con biết rồi, cũng chớ có nói ra ngoài, để tránh mang đến ảnh hưởng không tốt cho Kỷ Hoàng. Dù sao loại chuyện này, cũng không ai có chứng cớ."
"Sư phụ, con biết rồi!" Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Nói như vậy, Kỷ Tu Nhiễm đã sớm biết ả Nhiếp Vô Ưu đó là giả... Cũng biết mình là Nhiếp Vô Ưu thật...
Bên trong đầu của Kỷ Tu Nhiễm, rốt cuộc là đang tính làm cái gì?
"Đi trả nhiệm vụ đi! Hai cái còn lại, cũng cố gắng hoàn thành! Thật ra thì con chỉ cần hoàn thành thêm một cái nhiệm vụ cấp S+, thì đã đồng nghĩa với việc lại phá được một kỷ lục của Nhiếp Linh Lung rồi." Cung lão cười nói.
Đối với kỷ lục của Nhiếp Linh Lung, Diệp Oản Oản thật đúng là không có hứng thú gì. Hiện tại, không có gì quan trọng hơn điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự cả!
Hơn nữa, hai cái nhiệm vụ kia, nhẫn của Kỷ Hoàng thì khỏi cần phải mơ tưởng tới nữa. Với tính cách kia của “Giấm Vương Châu Á” Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không có khả năng giao nhẫn của Kỷ Hoàng lại cho nàng. Còn cả hàng hóa kia nữa, cũng bị cướp đi rồi! Rốt cục mình đã tạo nên nghiệt gì, mà yêu phải một người đàn ông không đáng tin cậy như vậy, chuyên cướp đồ của bà xã nhà mình?
...
Rất nhanh, Diệp Oản Oản rời khỏi chỗ Cung lão ở, đi tới khu tiếp nhận nhiệm vụ.
Tóc của Tu La Chủ, trong lòng Diệp Oản Oản khá là có niềm tin. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tư Dạ Hàn chính là gã “dã nam nhân” năm đó đã che giấu thân phận với mình, mà Đường Đường cũng chính là do mình và anh ta sinh ra…
Đương nhiên, hết thảy những thứ này phải đợi kết quả giám định thân nhân có rồi mới được tính.
Sau khi đến khu tiếp nhận nhiệm vụ, một vị huấn luyện viên Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười nói: "Diệp Oản Oản, nhẫn của Kỷ Hoàng, mang tới chưa?"
Diệp Oản Oản: "..." Tại sao lại hỏi nhẫn của Kỷ Hoàng chứ! Không thể hỏi một chút về tóc của Tu La Chủ sao?
Mắt thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, không ít lính đánh thuê gần đó rối rít bu lại.
Một đoạn thời gian trước, Diệp Oản Oản vừa mới nhận hai cái nhiệm vụ cấp S, còn có một cái nhiệm vụ cấp S+, hiện tại đã lập tức đến giao trả nhiệm vụ?
"Con bà nó! Chẳng lẽ thật sự Diệp Oản Oản đều đã hoàn thành tất cả mọi nhiệm vụ? Nói đùa sao?"
"Tôi không tin..."
Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vị huấn luyện viên Xích Diễm bên cạnh mình, tức giận mở miệng đáp: "Chưa!"
Diệp Oản Oản dứt tiếng, một đám học viên lính đánh thuê gần đó, đồng loạt lộ ra thần sắc “quả-nhiên-là-như-thế!”