- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Tư Dạ Hàn đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái, "Cõi đời này có rất nhiều trai đẹp."
Diệp Oản Oản không chút do dự đáp, "Nói bậy! Không một ai có thể đẹp trai hơn anh!"
Trong nháy mắt ngay khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, cánh cửa lại đột nhiên có một âm thanh truyền tới, "Tiểu nha đầu, cô nói lời này... có phải là quá khiên cưỡng rồi hay không?"
Nhớ tới đây, Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc. Thật không ngờ nàng lại thấy được Giang Ly Hận xuất hiện trong hồi ức...
Vẻ đẹp của Tư Dạ Hàn là loại hư vô mờ mịt, có một tầng ngăn cách, hơn nữa vô cùng có cảm giác thoát tục. Mà Giang Ly Hận lại khác, hắn chính là một loại hoa lạ đắt tiền ở trong tiệm, chính là loại mà ai nhìn cũng muốn tiếp cận đùa vui một phen.
Là thành viên danh dự của “Hội những người thích ngắm trai đẹp”, Diệp Oản Oản quả thực bị chấn động một chút.
Cùng lúc đó, Diệp Oản Oản bén nhạy cảm giác được, trong không khí dường như có thêm một luồng lãnh ý lướt qua, khiến cho nàng không hiểu vì sao lại rùng mình một cái.
Diệp Oản Oản lập tức thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng hỏi: "Bảo Bảo, hắn là ai vậy? Bạn của anh sao? Làm sao anh lại có một người bạn xấu trai đến như vậy?"
Thời điểm nghe được Diệp Oản Oản gọi Tư Dạ Hàn là "Bảo Bảo", Giang Ly Hận lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống. Nghe được một câu cuối cùng, chính là suýt chút nữa đã sặc nước bọt mà chết, mặt không cách nào tin nổi, "Khục khục *ho khan... Cô... Cô... Cô nói cái gì! Cô lặp lại một lần nữa cho tôi xem!"
Diệp Oản Oản bạch bạch bạch chạy đến dụi dụi Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, đầy nhu thuận nghe lời lại đáng yêu nhìn anh, "Không có chuyện gì đâu Bảo Bảo, mặc dù em mê trai đẹp, chẳng qua nếu như hắn là bạn của anh mà nói, vậy em liền miễn cưỡng chào hỏi cùng hắn vậy."
Nói bóng gió, dù em mê trai, nhưng em chỉ mê trai đẹp là anh mà thôi.
Đang bị thôi miên, Diệp Oản Oản bị khát khao muốn sống mãnh liệt tột độ của mình làm kinh động, quả thật là thiếu chút nữa không nhịn được ngồi bật dậy tự vỗ tay khen mình!
Nàng quá trâu bò, có được không!
Thì ra năm đó nàng cũng đã trâu bò như vậy!
Tư Dạ Hàn liếc nhìn người thiếu nữ đang ôm cứng cánh tay của mình, ánh mắt anh toát ra một vẻ ôn nhu mà chính mình cũng không phát hiện, "Em... gọi anh là cái gì?"
Diệp Oản Oản ngước đầu nhỏ, ríu ra ríu rít nói, "Bảo Bảo! Anh thích cách xưng hô này sao?"
Từ khi bọn họ quen biết đến bây giờ cũng không biết được tên họ của đối phương, lại cũng chưa từng hỏi nhau. Bởi vì dù gì cũng là người của phe đối thủ, thân phận đối lập. Bọn họ đối với chuyện này đều ngầm hiểu cho nhau.
Diệp Oản Oản tiếp tục cọ cọ dụi dụi, bộ dáng thận trọng kia giống như là một chú thú cưng đáng yêu đang rụt rè tiếp cận: "Vậy... sau này em có thể gọi anh như vậy không?"
Đón lấy con ngươi rực rỡ sáng ngời của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn ngơ ngẩn cả người. Một lát sau, anh dùng một gương mặt không cảm xúc đáp lời: "Bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, tùy em."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy cao hứng: "Quá tốt rồi! Vậy sau này em sẽ gọi anh là Bảo Bảo, anh có thể gọi em... Ừ, liền gọi em là cục cưng nhỏ đi!"
Diệp Oản Oản không hề có chút cảm giác mình vừa bị cự tuyệt, đầy vui vui sướng sướng tự mình quyết định.
"Tôi nhổ vào... Mắt chó của tôi..." Giang Ly Hận quả thật là không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến.
Tư Dạ Hàn hướng về phía Giang Ly Hận mặt không cách nào tin, nhìn một cái, ý nơi-này-không-hoan-nghênh lộ rõ trong ánh mắt: "Cậu có chuyện?"
Giang Ly Hận: "Hic, tôi sợ cậu buồn chán, tới thăm cậu một chút mà thôi. Bây giờ nhìn lại, sợ là không cần?"
Tư Dạ Hàn: "Không cần thiết!"
Giang Ly Hận: "..."
Đối với sự vô tình của ông bạn mình, Giang Ly Hận che lấy ngực như bị trọng thương, ngay sau đó khẽ cười nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Tiểu nha đầu, ánh mắt của cô rất đặt biệt à nha, lại có thể thích cái tên này?"
Diệp Oản Oản đối với cách nói của Giang Ly Hận rất là bất mãn: "Ánh mắt của tôi thế nào? Bảo Bảo nhà tôi ôn nhu lại tươi đẹp, hiền lành lại đơn thuần, hơn nữa ở gần bùn mà không nhiễm hôi tanh, như một đóa sen đáng yêu! Là người tốt nhất trên đời!"