---
Cung Húc quả thực không nhịn được bĩu môi nói: "Uống chút rượu mà thôi, làm gì phải đến mức đó?"
Diệp Oản Oản: "Bởi vì, tôi sợ vợ."
Cung Húc nghẹn một cái: "..."
"Anh là một người đàn ông, làm sao có thể sợ vợ!!!" Cung Húc quả thật là vô cùng đau đớn.
Cung Húc mới vừa nói xong cũng phát hiện ra không đúng, hic, vị "nội nhân" kia của Diệp ca cũng là nam nhân mà...
Diệp Oản Oản không hề phản ứng lại việc Cung Húc gào thét bi thương, đã đi tới nơi yên tĩnh gọi điện thoại rồi.
Điện thoại di động rất nhanh liền kết nối.
Diệp Oản Oản: "Alô, A Cửu, A Cửu ~ "
Cùng lúc đó, trong Hồng Hoa Tiểu Lâu, Tư Dạ Hàn đang ngồi ở trên ghế sa lon nhận điện thoại của Diệp Oản Oản.
Bên cạnh Đường Đường vừa nghe được tiếng chuông điện thoại này là do mẹ gọi đến, lập tức bạch bạch bạch chạy tới, giương mắt dòm Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn nhìn tiểu gia hỏa một cái, sau đó mở loa ngoài ra, lúc này mới lên tiếng, "Ừ, không phải là đang tổ chức tiệc cùng đoàn phim sao?"
Diệp Oản Oản nghe được đầu kia của điện thoại truyền đến âm thanh khàn khàn hấp dẫn của nam nhân, vội vàng trả lời: "Đúng vậy đúng vậy, cho nên…có một việc muốn xin phép anh! Em đêm nay có thể..."
Tư Dạ Hàn: "Không thể uống rượu!"
Diệp Oản Oản còn chưa nói hết, Tư Dạ Hàn đã y như quăng dép guốc trong bụng nàng, xem thấu được nàng muốn nói gì.
"Hic... Một chút thôi! Em chỉ uống một chút xíu cũng không thể sao? Hôm nay thật là một ngày vui nha! Đây là bộ phim đầu tiên mà bọn em cùng nhau quay, cuối cùng cũng quay xong! Một dịp vui như thế này, làm sao có thể không có rượu đây? Một buổi tiệc không uống rượu, chính là thiếu hẳn đi linh hồn!"
Thật ra thì tối nay nếu như Cung Húc không nói, Diệp Oản Oản cũng định chuẩn bị uống một chút, đã sớm không nhịn nổi.
Nghe Diệp Oản Oản ở bên kia ngụy biện đủ kiểu, Tư Dạ Hàn phi thường có nguyên tắc, không dao động chút nào, vẫn như cũ là hai chữ kia: "Không được!"
Diệp Oản Oản chưa từ bỏ ý định, "Quy củ là vật chết, người là vật sống mà! Không thể phá lệ một chút hay sao? Có được hay không? A Cửu... Cực cưng à... Bảo Bảo à... Lão công?"
Tư Dạ Hàn: "... Xác định chỉ một chút xíu?"
Diệp Oản Oản nghe được “có điềm lành” gật đầu liên tục, "Em thề, em hứa, em đảm bảo, anh còn chưa tin em sao? Em ngoan ngoãn nghe lời như vậy…!"
Tư Dạ Hàn tỏ vẻ rất hoài nghi: "..."
Diệp Oản Oản: "Có được hay không? Thích anh nhất! Yêu anh nhất rồi! Thật sự sẽ không uống nhiều!"
Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng: "Có chừng mực."
Đây là đáp ứng rồi!
Diệp Oản Oản nhất thời mừng rỡ, "Liền biết ngay là anh tốt nhất mà!"
Đường Đường nghe ba mẹ mình đối thoại từ đầu tới cuối, giờ phút này nghiêm mặt nhỏ nhìn Tư Dạ Hàn, rõ ràng mặt đầy vẻ không đồng ý, dường như đang tố cáo ba ba thật thiếu nguyên tắc rồi.
"Cha, cha như vậy thật quá không có nguyên tắc rồi! Như vậy là không đúng, uống rượu không tốt cho sức khỏe." Cậu bé sắc mặt nghiêm túc mở miệng.
Đỉnh lông mày Tư Dạ Hàn khẽ nhướn lên, hướng về cậu nhóc nhìn một cái, sau đó đem điện thoại di động đưa cho nhóc, "Con có thể thử xem."
Thử thì thử!
Cậu bé thở phì phò nghe điện thoại, "Mẹ!"
Diệp Oản Oản nghe được âm thanh của Đường Đường, nhất thời vui vẻ không thôi, "Đường Đường! Có phải là con nhớ mẹ rồi hay không?"
"Vâng ạ, Đường Đường nhớ mẹ!" Cậu bé vô cùng thành thực mở miệng, nghe đầu bên kia là thanh âm quen thuộc của mẹ, bản mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhất thời trở nên dị thường ôn nhu đáng yêu.
"Ngoan ngoãn nha "chụt chụt", bảo bối con nhớ đi ngủ trước, không thể ngủ quá muộn, mẹ sẽ mau kết thúc, trở về nhà ngủ cùng con nha a a a...!!!"
"Vâng, mẹ đừng lo lắng, Đường Đường sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Bảo bối thật ngoan, mẹ yêu con nhất rồi! Vậy mẹ cúp máy trước nha, moa a a~ "
"Vâng ạ, bái bai mẹ ~ "
Sau khi cùng mẹ trò chuyện xong, Đường Đường bảo bối hài lòng ôm lấy điện thoại di động, cúp điện thoại.
Ừ, “đứa lớn” chẳng qua chỉ là không có nguyên tắc, “đứa nhỏ” toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối liền quên mất chuyện phải khuyên mẹ không nên uống rượu...