---
Giang Ly Hận lườm Tạ Thiên Xuyên một cái, ngay sau đó chuyển sang trạng thái đau khổ không thôi che kín hai tai của mình, "Lão Tạ, cậu xấu trai lắm, không thèm nói chuyện với cậu! Từ khi Chi Chi bỏ chạy, để cho cậu đương nhiệm, ngày ngày phải nhìn gương mặt này của cậu, tôi và Đồ Môn của các cậu đều đã nhanh sắp không hợp tác nổi nữa rồi! Cậu tốt nhất là nên biết trân trọng tôi đi! Tôi vì quan hệ đồng minh của chúng ta mà hi sinh biết bao nhiêu…"
Sắc mặt của Tạ Thiên Xuyên đen như đáy nồi: "..."
Nói như thế nào, gương mặt này của hắn cũng rất tuấn tú, chẳng qua là không được đẹp bằng cái ông anh yêu nghiệt của hắn, và cả cái tên Tư Dạ Hàn đẹp đến nghịch thiên mà thôi có được không, làm sao lại biến thành quá xấu rồi vậy hả?
Cái đồ mê trai đáng chết này, thật là muốn đạp chết hắn ta!
Giang Ly Hận hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Tạ Thiên Xuyên, nói xong liền duỗi người đứng lên, "A, cùng hai người các người ở chung một chỗ thật là vô vị mà! Còn không bằng đi đến suối nước nóng ngâm mình một chút! Bái bai ~ "
Trước khi đi, Giang Ly Hận vẫn không quên trêu ngươi, cố ý mò mẫm gương mặt của Tư Dạ Hàn một trận, "Chao ôi, A Dạ à, cậu nói xem, gương mặt cậu đẹp mắt như vậy, không thể bày ra một số biểu cảm khác cho tôi nhìn một chút được không? Ngày ngày chỉ có mỗi một vẻ mặt vô cảm như vậy, đúng là không thú vị chút nào!"
Giang Ly Hận còn không rờ thì còn đỡ, rờ một cái liền thấy được gương mặt lạnh giá kia trở nên âm lãnh, khiến cho người ta lạnh cóng: "Tìm chết?"
"Hừ, tôi cũng không tin, chẳng lẽ không có chuyện gì có thể khiến cho cậu đổi sang một biểu cảm khác!" Giang Ly Hận buông tay ra, thở phì phò rời đi.
...
Giờ phút này, Bắc Đẩu chính là bởi vì phát hiện ra ông chủ xưởng giấm cũng nằm trong số những người đến dự họp hôm nay mà khiếp sợ không thôi. Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Tiếp theo tự do hành động, nên làm gì thì các cậu đi làm đi!"
Một bộ dáng cực kỳ gấp gáp muốn xua đuổi bọn họ đi nơi khác.
"Không được, nơi này tốt xấu lẫn lộn, bọn đệ phải đi theo hộ tống tỷ." Thất Tinh không đồng ý.
"Đây chính là đại hội do Tội Ngục tổ chức, ai dám ở chỗ này gây chuyện? Hai người các cậu cứ an tâm đi, coi như là đi du lịch đi! Tuổi còn trẻ mà đã thích làm kỳ đà cản mũi, cái thói quen này cũng không tốt!"
Diệp Oản Oản nói xong, bỏ rơi Bắc Đẩu và Thất Tinh hai người, cầm lấy thiệp mời trực tiếp tiến vào ôn tuyền sơn trang.
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
Một câu cuối cùng mới là trọng điểm phải không?
Sau khi vào trong sơn trang, Diệp Oản Oản liền bắt đầu đi dạo lung tung không mục đích khắp nơi.
Không có cách nào cả, với cấp bậc của nàng, khẳng định không gặp được thủ lĩnh của Thiên Hận, lúc họp thì lại không tiện nói chuyện, chỉ có thể thử vận khí một chút.
Dường như Diệp Oản Oản đến quá sớm, vào lúc này vẫn chưa có người nào đến, một đường nàng đi đều không hề gặp được một ai.
Thuận theo con đường nhỏ đi vào càng lúc càng sâu, trước mặt hơi nước lượn lờ, tựa hồ là đã đi tới chỗ suối nước nóng.
Bước qua một con đường đá xanh, Diệp Oản Oản nhìn thấy dường như phía trước có một người đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Hắn ta đưa lưng về phía nàng, cho nên chỉ có thể nhìn được bóng lưng của hắn.
Thấy có người, Diệp Oản Oản liền chuẩn bị đi đường vòng. Nhưng mà, vừa mới chuẩn bị quay đầu, dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, vì vậy dừng bước chân lại.
Bóng lưng của người này... Có chút quen mắt...
Mặc kệ là trước khi nàng mất trí nhớ hay là sau đó cũng chưa từng gặp lão đại của Thiên Hận, cho nên trước khi tới đây nàng đã tìm một số tạp chí ở Độc Lập Châu để xem ảnh chụp của Giang Ly Hận.
Hai thế lực như Thiên Hận và Đồ Môn, lại thêm vào Thiên Hận rất kiêu ngạo, thường xuyên lộ diện, nên muốn tìm ảnh chụp cũng không khó.
Nàng còn nhớ, Giang Ly Hận có đặc điểm nhận dạng tóc quăn màu nâu sóng vai…
Nói chung là…giống với người đàn ông đang ngâm mình trong suối nước nóng này…
Chẳng lẽ...
Diệp Oản Oản thử lên tiếng thăm dò: "Giang... bang chủ?"
Phía trước, người trong suối nước nóng nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến, chậm rãi mở mắt ra, xoay người nhìn về phía sau.