---
Bên cạnh Diêu Giai Văn, nữ trợ lý Diệp Y Y sắp xếp cho cô ta đầy hung hăng vênh váo mà mở miệng nói: "Diệp Bạch! Cô rốt cuộc muốn làm cái gì? Cô nên làm rõ ràng thân phận của cô bây giờ! Anh cô đã không còn là Tổng giám đốc Chư Thần Thời Đại, cô cũng đã không còn là Tổng thanh tra của công ty! Không có bất kỳ quyền lợi hỏi tới chuyện của nghệ sĩ dưới trướng!"
Nhà sản xuất phim cũng phụ họa: "Cô cho rằng mình vẫn là Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại hay sao? Xen vào chuyện người khác, dài tay quản việc của nơi này! Thực là nực cười!"
Đạo diễn cũng tiếp lời, "Diệp tiểu thư, tôi hiểu là cô không tiếp nhận nổi kết cục như vậy, bất quá tôi khuyên cô vẫn là nên tiếp nhận thực tế đi! Nếu như cô tiếp tục càn quấy như vậy, tôi sẽ không khách khí!"
Nhìn thấy mọi người châm chọc Diệp Oản Oản, Cung Húc giận đến hai mắt đỏ tươi: "Tất cả câm miệng hết cho lão tử!"
Mặc dù giờ phút này, hắn đã giận đến mức hận không thể đánh người, nhưng hắn lại không thể. Diệp ca vẫn còn ở nơi này, quá nguy hiểm!
Hắn không thể làm liên lụy nàng, đẩy nàng vào hiểm cảnh.
Cung Húc gào xong, ghé vào bên tai Diệp Oản Oản, hạ thấp giọng nói, "Diệp ca, cô đi nhanh đi, tôi thật sự không có việc gì!"
Diêu Giai Văn được trợ lý đỡ dậy, giễu cợt không thôi mà mở miệng, "Diệp Bạch, rất xin lỗi phải nói cho cô biết, hiện tại tôi mới là người đại diện của Cung Húc! Mà cô, chẳng là cái thá gì, cô không có tư cách quản chuyện của hắn. Đạo lý này, không cần biết cô đi nơi nào, nhưng sân khấu này là của tôi."
Diêu Giai Văn mặt đầy yên tâm như đã có dự tính sẵn, tỏ vẻ đã có chỗ dựa vững chắc.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên chiếc ghế sa lon của Diêu Giai Văn, uống ly cà phê cao cấp mà Thất Tinh đưa cho nàng, hơi nhíu mày, tỏ vẻ đầy kinh ngạc, "Ai nói là tôi tới cùng các người giảng đạo lý? Tôi cũng không có hứng thú làm chuyện đó!"
Nàng cũng không phải là tới cùng những người này giảng đạo lý.
Làm sao có thể! Cô ta điên rồi sao?
Diêu Giai Văn nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn hai thiếu niên gầy yếu tuổi không lớn ở phía sau Diệp Oản Oản, khinh miệt cười lạnh một tiếng, "Ồ, vậy Diệp Tổng ngài lại muốn như thế nào?"
Chỉ cần cô yêu cầu một tiếng, liền có thể ném bọn họ ra bên ngoài.
Bất quá cô sẽ không làm vậy, thứ cô muốn chính là để cho tất mọi người nhìn thấy cảnh tượng người được ca tụng là thần thoại Diệp Bạch này, tan biến trước mặt cô như thế nào!
Diệp Oản Oản nhìn Diêu Giai Văn một cái, thổi thổi ly cà phê trong tay, cười một tiếng giòn tan, "Ha ha, dĩ nhiên là tới... đập phá...!!"
"Cái gì?"
Không đợi đám người Diêu Giai Văn phản ứng lại, Diệp Oản Oản giơ tay lên một cái, ra hiệu cho Thất Tinh và Bắc Đẩu, "Đập cho tôi!"
Sau khi Thất Tinh và Bắc Đẩu nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời liền bắt đầu hành động.
Bắc Đẩu hưng phấn không thôi, một người một ngựa vọt về phía trước, sau đó bay lên song phi, đạp ngã chiếc máy quay đắt tiền.
"Rầm" một tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người cơ hồ đều sợ ngây người.
Cô nàng Diệp Oản Oản này, sợ là điên thật rồi!?
Mang theo hai tên tiểu thịt tươi tới... Nói muốn đập phá phim trường này?
Diêu Giai Văn bị dọa sợ hét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cười lạnh, "Diệp Bạch, vốn còn nể tình có quen biết, tôi còn muốn cho cô chút thể diện. Nếu cô đã muốn chết, cũng đừng trách tôi!"
Nói xong liền ra mệnh lệnh đối với mấy tên côn đồ Diệp Y Y sắp xếp cho cô, "Ngớ ra đó làm cái gì! Trực tiếp đánh chết cho tôi!"
Đám nhân viên đoàn làm phim vây xem tất cả đều vội vàng trốn ra xa một chút, đầy thương cảm nhìn hai gã thiếu niên và Diệp Oản Oản.
Cái cô nàng Diệp Bạch này, cầm tiền trốn ra nước ngoài không phải là tốt hơn sao? Làm sao lại còn trở về để đâm đầu vào chỗ chết?
Cung Húc đầy bồn chồn, "Diệp ca! Cô tranh thủ thời gian gọi bọn họ trở lại, chạy đi! Đây không phải là lũ bảo kê bình thường đâu, là người trong nghề đấy!"
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Ôi chao, người trong nghề luôn nha, rất đáng sợ sao?"