---
Không đợi Diệp Oản Oản nói xong, Hàn Thiên Vũ liền ôn nhu mở miệng, "Diệp Bạch, cô nói lời này quá khách khí rồi! Với quan hệ của chúng ta, tôi cũng không muốn nhiều lời. Nhưng không có cô, cũng sẽ không có tôi, cũng không có Chư Thần Thời Đại chúng ta. Hiện tại cô gặp phải khó khăn, chúng tôi tự nhiên sẽ cùng cô đứng chung một phía. Điểm này, vô luận là bất cứ lúc nào cũng sẽ không thay đổi."
Lạc Thần nghe vậy lập tức gật đầu một cái, trên mặt là biểu cảm giống y chang Hàn Thiên Vũ.
Giang Yên Nhiên ôm Diệp Oản Oản một cái, "Oản Oản, không được nói cái gì mà làm liên lụy. Nếu không mình sẽ rất tức giận đấy! Chuyện của anh cậu và Diệp thúc thúc chúng mình cũng đang liên lạc luật sư, đang suy nghĩ biện pháp, cậu đừng quá lo lắng!"
Diệp Oản Oản nhìn những người bạn trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, "Cảm ơn!"
Bởi vì chờ lát nữa Hàn Thiên Vũ bọn họ đều còn có việc phải làm, Diệp Oản Oản cũng không tiện ở lâu, trò chuyện một chút liền rời đi.
Diệp Oản Oản vừa mới đi, Cung Húc nhất thời đặt mông ngồi bệch ở trên thảm, "Con bà nó! Cuối cùng cũng diễn qua được cảnh này…"
Nói xong lập tức nhảy cẫng lên, đem áo của chính mình kéo lên, chỉ vào phần hông, "Mẹ nó! Tên ngốc đáng chết! Cậu nhắc nhở tôi có thể dùng phương thức ôn nhu một chút được không!? Hông của tiểu gia đây đều bị cậu nhéo bầm tím rồi!"
Lạc Thần không nói gì, chẳng qua vẫn dùng ánh mắt hờ hững trước sau như một nhìn hắn một cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng hắn.
Cung Húc biết mình thiếu chút nữa làm lộ tẩy, cũng có chút đuối lý, bất quá vẫn đầy đắc ý mở miệng nói, "Như thế nào hả? Năng lực ứng biến và kỹ thuật diễn xuất của bổn thiếu gia không tệ chứ?"
Lạc Thần mặt không đổi sắc mà phê bình: "Quá lố!"
Cung Húc nhất thời trừng ngược lại: "Đánh rắm! Rõ ràng là xuất thần nhập hóa! Bổn thiếu gia chính là Ảnh Đế!"
Giang Yên Nhiên có chút không yên lòng, nhìn về phía Hàn Thiên Vũ nói, "Có chắc là lừa gạt được cô ấy chứ?"
Hàn Thiên Vũ thật ra thì cũng có chút không cách nào xác định được, cười khổ nói, "Hẳn là như vậy đi!"
Phí Dương ở một bên vừa xem xong toàn bộ quá trình bão kỹ thuật diễn xuất của các vị Ảnh Hậu, Ảnh Đế, vội mở miệng nói, "Các cậu rốt cuộc là lo lắng cái gì nữa chứ? Ba Ảnh Đế, một Ảnh Hậu, Diệp Bạch làm sao có thể nhìn ra? Hơn nữa cô ấy hiện tại đang lo lắng chuyện của cha và anh trai bên kia, phỏng chừng cũng không lo nổi bên này!"
Giang Yên Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ hy vọng là như thế..."
Lạc Thần nhìn về phía Cung Húc, hơi chần chờ, hiếm thấy lên tiếng: "Cậu ngày mai... Tự mình cẩn thận!"
Cung Húc kinh ngạc nhíu mày, dường như không nghĩ tới Lạc Thần sẽ quan tâm đến mình, ngay sau đó nhất thời ngẩng cao đầu nói, "Tiểu gia là ai chứ? Còn không có ai có thể khiến cho bổn thiếu gia ăn thua thiệt, cậu vẫn là nên tự lo lắng cho chính mình đi!"
...
Bên trong xe.
Dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh rời khỏi cửa chính biệt thự của Hàn Thiên Vũ, sau khi lên xe, nụ cười dịu nhẹ và ấm áp trên mặt Diệp Oản Oản nhất thời tan biến không còn dấu tích.
"Ha..." Một hồi lâu sau, Diệp Oản Oản rũ con ngươi, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng.
Một bên Bắc Đẩu nghe xong, gãi đầu một cái, mặt đầy ngơ ngác, "Phong tỷ, tỷ cười cái gì vậy?"
Diệp Oản Oản khẽ cười, biểu tình trên mặt lại có chút bất đắc dĩ, "Tôi rất vui vẻ yên tâm... Ảnh Đế Ảnh Hậu tự tay tôi bồi dưỡng ra... Kỹ thuật diễn xuất quả thật rất tốt!"
"Hả? Có ý gì?" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không hiểu.
Thất Tinh thì lại nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt như đang nghĩ tới điều gì đó.
Diệp Oản Oản không trả lời, nụ cười nơi khóe miệng lãnh đạm đi, nói: "Bắc Đẩu, cậu tiếp tục theo dõi tình hình Diệp gia bên kia. Thất Tinh, cậu lập tức giúp tôi đi tra rõ tất cả mọi chuyện của Chư Thần Thời Đại và Hoàng Thiên Giải Trí phát sinh mấy tháng nay. Bao gồm tất cả chi tiết và quá trình nửa tháng trước Hoàng Thiên Giải Trí thu mua công ty của tôi."
Thất Tinh gật đầu đáp lời: "Vâng!"