---
Không phải là “Lạc Thần Truyện” sao?
Làm sao lại thành Lạc Thần?
Sắc mặt chế tác phim Tiết bỗng nhiên cứng đơ, đôi tay đưa ra định ôm Bùi Hằng cũng lúng túng khựng lại giữa không trung, Diệp Y Y càng là thiếu chút nữa trực tiếp đứng lên.
Toàn trường một mảnh xôn xao!
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là bọn họ nghe lầm?
Không chỉ là những người khác, Lạc Thần phía bên mình cũng ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không phản ứng kịp chuyện gì vừa xảy ra.
Tựa hồ là phát hiện cái tên này dễ gây hiểu lầm, nữ MC một lần nữa thân thiết hỗ trợ khách mời, mở miệng nói, "Người đoạt được giải thưởng lớn - Ảnh Đế - của năm nay chính là người đóng vai Thẩm Nhạc trong 《 Sinh Tử Một Đường 》, diễn viên Lạc Thần! Chúc mừng cậu, Lạc Thần!"
Lời nói của người nữ MC này quả thật là như một giọt nước lạnh bắn vào trong chảo dầu!
Diệp Mộ Phàm “soạt” một cái kích động đứng lên, một tay đem Lạc Thần ôm chầm lấy, dùng sức ôm một cái, "Chớ ngẩn ra đó! Lạc Thần! Là cậu! Người đoạt giải chính là cậu!"
Người duy nhất bình tĩnh ở đây, đại khái chỉ có Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản đứng lên, giang hai tay, nhìn về phía Lạc Thần đã hoàn toàn đờ đẫn, "Lạc Thần, chúc mừng."
Lạc Thần ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run, hốc mắt trong nháy mắt đỏ ửng, kích động không thôi ôm lấy nàng, "Diệp ca... Tôi thành công... Tôi thành công... Tôi không để cho anh thất vọng!!"
Tảng đá lớn treo trong lòng mình lâu như vậy rốt cục cũng đã buông xuống, Lạc Thần cảm giác quả thật như mình vừa được hồi sinh.
Một bên, Cung Húc cũng sững sờ thật lâu mới phản ứng lại được, biểu tình của hắn nhìn Lạc Thần cứ như nhìn một tên gian phu vừa đi cắm sừng mình, giơ móng mèo lên, "Đệt! Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng! Nào ngờ lại chính là tiểu tử nhà ngươi đoạt lấy danh hiệu này!"
Rõ ràng là lời nói oán trách, nhưng bất quá trong giọng nói lại tràn đầy sự mừng rỡ.
Lạc Thần nhìn về phía Cung Húc, đáy mắt xẹt qua vẻ bất an...
Rõ ràng là hai người được đề cử, rõ ràng là hai người cùng cố gắng, rõ ràng Cung Húc lần này thật sự hao phí tinh lực cũng không hề ít hơn hắn chút nào! Vậy mà, cũng chỉ có một mình hắn đoạt giải...
Người khác có lẽ không biết, chỉ có thể thấy được một màn không tim không phổi của Cung Húc. Nhưng chỉ có hắn rõ ràng nhất, tại thời điểm đặc huấn, cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu nỗ lực, lại còn bảo hắn hỗ trợ lừa gạt Diệp ca là cậu ta không sao...
Phía trước không xa, đám người Diệp Y Y, Bùi Hằng cùng nhà sản xuất phim nhìn thấy tình huống bất ngờ này, sắc mặt cơ hồ đều đã không chịu được. Chỉ có Bùi Hằng kinh nghiệm tương đối lão luyện, trên mặt lúc này còn có thể duy trì được biểu cảm phóng khoáng chúc phúc cho đồng nghiệp.
Đáng chết! Chuyện này làm sao có thể!
Lạc Thần! Làm sao lại sẽ là tên tiểu tử chưa ráo máu đầu đó!
Nào chỉ là đám người Diệp Y Y, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Ảnh Đế lần này lại có thể là người ít được chú ý đến như vậy.
Đầu óc của Diệp Y Y chuyển động thật nhanh, giữ cho mình tỉnh táo lại.
Chẳng qua chỉ là đoạt được một cái Ảnh Đế mà thôi... Với năng lực của Hoàng Thiên, hoàn toàn có thể tiếp tục ngăn chặn bọn họ, chỉ bất quá sẽ phải tiêu hao thêm một chút tinh lực...
MC: "Xin mời Lạc Thần đi lên lãnh thưởng!"
Ngay vào lúc này, khách quý Tôn Đông Vũ trên đài ban thưởng, đột nhiên cắt đứt lời nói của người MC, "Xin lỗi đã chen ngang một chút, tôi còn chưa nói hết, đạt được giải nam chính xuất sắc nhất, còn có một người…!"
Cái gì?
Còn... Còn có một người!?
Mọi người mới vừa khiếp sợ vẫn còn chưa dứt, đột nhiên lại bởi vì những lời này lần nữa làm kinh sợ.
Tôn Đông Vũ mỉm cười tiếp tục mở miệng: "Không sai, một vị khác cũng đoạt giải là... Cung Húc!"
Nếu như nói mới vừa rồi khi Tôn Đông Vũ tuyên bố là Lạc Thần, hiệu quả như nước bắn vào chảo dầu, như vậy, hiện tại đại khái như bắn một quả ngư lôi vào trong nước.
Cung Húc mới vừa đứng lên chuẩn bị ôm ấp Lạc Thần, kết quả đột nhiên nghe được tên của mình, nhất thời ngẩn ngơ. Ít nhất ba giây sau, mới chớp mắt một cái, mặt đầy ảo mộng: "Ặc... Diệp ca ca, tôi thật giống như... thật giống như muốn nhìn anh mặc váy... Muốn đến mức điên rồi... Đều sinh ra ảo giác..."
"Ngu si!!!" Nước mắt nhẫn nại đã lâu của Lạc Thần rốt cuộc không nhịn được nữa lăn xuống, một tay đem Cung Húc ôm chặt lấy, "Không phải là ảo giác! Là thực sự đấy! Chúng ta đều thành công!"