Editor: Hyna Nguyễn
—————-
Trầm Mộng Kỳ cảm xúc đang dâng trào, đột nhiên thấy hướng Tư Dạ Hàn đi tới tựa hồ là phương hướng của lớp F, vì vậy sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Tư Dạ Hàn là đi tìm Diệp Oản Oản sao? Đây chẳng phải là để cho tất cả mọi người đều biết Tư Dạ Hàn có quan hệ với Diệp Oản Oản? Tên ngu xuẩn kia chẳng là phải đắc ý muốn chết mất!
Nghĩ đến đây, cô ta quả thật là một khắc đều ngồi không yên cảm giác giống như là thứ thuộc về mình bị người khác đoạt đi mất.
Tuyệt đối không thể!
Lúc này, Trầm Mộng Kỳ không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn. Không đúng! Chết chắc rồi! Diệp Oản Oản hôm nay chết chắc! Vào lúc này trên người cô ta còn ăn mặc Tư Hạ quần áo đúng chứ?
Hàaa…! Diệp Oản Oản đứa ngu ngốc này, nam nhân như Tư Dạ Hàn lại không nắm chặt còn bị Tư Hạ mê hoặc! Hôm nay cô ta muốn để cho Oản Oản như trúc lam múc nước, công dã tràng!
Bất quá, Tư Hạ, Tư Dạ Hàn… Hai người đều họ Tư, chẳng lẽ là có quan hệ gì đó sao? Dù sao cái họ Tư này cũng không thường gặp. Trong con ngươi của Trầm Mộng Kỳ thoáng qua một tia hoài nghi nhưng rất nhanh liền biến mất.
Gia thế của Tư Hạ coi như có khá hơn nữa thì làm sao có thể cùng Tư gia có quan hệ dính líu với nhau được, huống chi Tư Hạ từ bên Sâu thành bên kia chuyển trường tới, bất quá trong nhà ở bên kia phỏng chừng cũng là một nhà tư sản địa đầu xà mà thôi.
“A a a —— đến rồi đến rồi! Thực sự tới lớp chúng ta rồi!”
“Tới tìm ai a? Chẳng lẽ cũng là đưa quần áo sao?”
“Trời ơi! Không thể nào! Rốt cuộc là ai?”
Lớp F nữ sinh quả thật là cũng sắp điên mất rồi.
Mắt thấy Tư Dạ Hàn càng đi càng gần, Diệp Oản Oản quả thật là thiếu chút nữa không nhịn được chui vào dưới đáy bàn.
Đem quần áo nhét vào trong tay Tư Hạ như một củ khoai lang phỏng tay “Đem y phục của tớ vừa đưa mặc vào nhanh lên!!!”
Tư Hạ hừ lạnh rên một tiếng, “Không mặc!”
Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi, “Nhanh mặc vào! Có tin hay không tớ sẽ đánh cậu!”
Tư Hạ cười ha ha, “Vậy cậu có tin hay không tớ sẽ đem quần cởi ra?”
Diệp Oản Oản: “… ” tiết tháo đâu a!
Trong khi nói chuyện Tư Dạ Hàn cũng đã đi tới cửa phòng học.
Hứa Dịch ở một bên nhìn thấy trong tay Diệp Oản Oản đang đẩy qua đẩy lại một nhóm quần áo, vừa liếc nhìn trên người Tư Hạ tiểu thiếu gia, cả người đều náo loạn căng thẳng.
Ta đi! Cái này CMN là hình ảnh gì!
Quả thật là muốn điên a!
Diệp Oản Oản chống lại biểu tình như ngày tận thế của Hứa Dịch, yên lặng lấy tay che mặt, giờ dù có nhảy vào sông Vong Xuyên cũng đều không tẩy sạch được vấy bấn của cô a…
Tư Hạ hoàn toàn không có ý tứ cần mặc quần áo vào, cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tựa như khiêu khích hướng Tư Dạ Hàn nhìn lại, cho đến khi trên đùi truyền tới một cơn đau đớn.
“Đệt!”
Cái này nữ nhân đáng chết, thịt của cậu đều bị véo xuống!
A, véo đi! Véo chết cậu cũng không mặc!
Diệp Oản Oản mài răng hung tợn trợn mắt nhìn tiểu hỗn đản bên cạnh kia một cái vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận nơm nớp lo sợ đứng lên, đi ra khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa…
Dưới con mắt mọi người, tất cả mọi người trơ mắt nhìn lấy Diệp Oản Oản đứng dậy hướng nam nhân kia đi tới.
“Đệt! Diệp Oản Oản muốn làm gì?”
“Thật đúng là hồ ly tinh, nhìn thấy nam nhân liền vội vã nhanh chóng nhào lên!”
…
Diệp Oản Oản vào lúc này làm gì có tâm tư quản người khác, giờ phút này toàn thân cao thấp cùng từng cái lỗ chân lông của cô đều đang trong trạng thái cực độ khẩn trương, tất cả sự chú ý đều ở trên người nam nhân trước mắt.
“Cái đó… BA… ” chống lại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của anh không có một tí tình cảm của nhân loại nào chỉ toàn mang vẻ lạnh giá, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa thực sự bật thốt lên kêu “Ba “.
Diệp Oản Oản suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, vội vàng tỉnh táo lại, cứng đờ sau đó kéo ra một nụ cười, “Thân… Thân ái, làm sao anh lại tới đây vậy?”