- --
Trước khi đám tơ máu trên cơ thể mình bị bại lộ, Tư Dạ Hàn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đè tay của cô gái lại.
Diệp Oản Oản ai oán nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ của mình bị đè lại: "A Cửu, anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải là anh hết yêu em rồi hay không? Chẳng lẽ anh đã có em út khác bên ngoài rồi! Là ai?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Làm sao anh có thể hết yêu nàng chứ? Nàng là ý nghĩa và ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy trống vắng này của anh.
Diệp Oản Oản: "Uổng công em vẫn luôn yêu anh đến chết đi sống lại, một lòng một dạ, không phải anh không được..."
Lời của nàng giống như một ly rượu độc ăn mòn trái tim của anh, nhưng trong từng giọt rượu ấy lại có một lớp mật ngọt ngào bao bọc bên ngoài, làm cho người ta cam tâm tình nguyện uống cạn...
Không biết trầm mặc bao lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc nói ra một câu kia: "Oản Oản, anh biết em đang nghĩ biện pháp khôi phục lại ký ức."
Vẻ mặt Diệp Oản Oản cứng lại, đại não đang mơ mơ màng màng cơ hồ trong nháy mắt thanh tỉnh lại không ít.
Nàng không ngờ, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên nhắc đến đề tài mà bọn họ vẫn đang cố ý lảng tránh.
Tư Dạ Hàn biết rồi...
"Đời này, điều anh hối hận nhất, chính là lần...cưỡng ép em tại Cẩm Viên khi đó (chương đầu). Xin lỗi! Lời xin lỗi này, đáng lẽ anh đã nên nói với em từ lâu. Loại chuyện này, vốn nên là tốt đẹp, không nên phát sinh dưới tình huống này." Trong giọng nói của Tư Dạ Hàn tràn đầy bi thương.
Diệp Oản Oản hỏi theo bản năng: "Không nên phát sinh dưới tình huống này, vậy thì nên phát sinh dưới tình huống nào?"
Tư Dạ Hàn chật vật đáp: "Nếu như một ngày nào đó em khôi phục ký ức, còn cho là như vậy, cho là... người em yêu là anh......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản trắng nhợt: "Chờ đến lúc đó em đều hóa đá rồi, cỏ trên mộ phần đều đã cao hơn con trai em rồi!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Thật ra thì chỗ anh vẫn còn có một phần thuốc giải do thầy thuốc bên mình chế ra để đề phòng, trước đây không lâu mới vừa phối trí thành công. Thầy thuốc nói nếu như nàng uống vào sẽ không có vấn đề gì, trên 90% có thể giải được Cổ độc.
Vì vậy, Tư Dạ Hàn mở miệng nói: "Ở bên chỗ anh có thuốc giải, bây giờ em có thể dùng..."
Diệp Oản Oản nghe tới đây, không nói hai lời, nhất thời tay nàng lại tiếp tục dùng sức. Một giây kế tiếp, chàng trai đã bị nàng đẩy ngã ra ghế sa lon.
Cặp mắt đầy hưng phấn của cô gái sáng lên, lại tiếp tục đè lên trên Tư Dạ Hàn, hôn lên mặt anh một cái, "Có thật không? Bây giờ em có thể dùng thuốc giải rồi hả?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Ý của anh... Không phải là loại thuốc giải này...
Nhưng mà, Diệp Oản Oản cũng không muốn nghe anh giải thích, thật nhanh đã tiếp tục dùng móng tay cởi tiếp nút áo của anh.
Giờ phút này trong lòng Tư Dạ Hàn có quá nhiều cố kỵ. Dù sao Tình Cổ này hung hiểm dị thường, quả thật không cho phép có chút bất trắc nào. Anh không thể dùng tánh mạng của nàng để mạo hiểm đặt cược.
Tư Dạ Hàn trong nháy mắt hoàn hồn lại, đang chuẩn bị đẩy cô gái ra. Đúng lúc này, trước mặt lại bị một thứ gì đó che khuất. Không biết là thứ gì ở trên cổ của nàng rơi xuống, đong đưa trước mặt anh...
Đây là...
Từ sớm trước đó, anh đã phát hiện ra trên cổ của Diệp Oản Oản có nhiều hơn một sợi dây màu đỏ, nhưng vật trên sợi dây màu đỏ bị cổ áo che khuất, không biết là treo cái gì.
Nhưng mới vừa rồi, bởi vì động tác của Diệp Oản Oản, đồ vật trên sợi dây màu đỏ lại lộ ra, lại... lại là khuy măng sét của anh!
Chiếc khuy măng sét bằng đá hắc diệu thạch quen thuộc này, anh sẽ tuyệt đối không nhận nhầm, chính là chiếc khuy anh quyên góp trong buổi từ thiện hôm đó.
Tư Dạ Hàn không cách nào tin nổi, nhìn chằm chằm chiếc khuy măng sét này. Yết hầu anh khô khốc, dòng máu lạnh băng trong người bỗng đột nhiên ấm lên, thoáng cái trở nên nóng bỏng, rồi sôi trào.
Khuy măng sét của anh được nàng cố ý dùng dây đỏ xỏ qua, đeo luôn bên người. Có thể thấy được sự quý trọng của nàng đối với nó lớn đến dường nào.
Nhận thức này, khiến cho trái tim anh điên cuồng đập rộn rã, khiến cho từng tế bào của anh vui sướng đến tê dại...