---
Ngay trong lúc Cung Húc đang miệng lưỡi lưu loát mà nói với Diệp Oản Oản ra những thứ suy luận này, bên trong một trang viên nào đó của Đế Đô, Lâm Khuyết cơ hồ cũng đang nói những lời giống nhau như đúc.
Lâm Khuyết: "Cửu ca, nói tóm lại, cái tên Cố Việt Trạch này sợ là đang chuẩn bị cầu hôn cùng Cửu tẩu đấy! Vậy mà anh cũng có thể nhịn??"
Nếu chuyện này mà còn có thể nhịn mà nói, vậy thì có chút không khoa học rồi đi?
Tư Dạ Hàn: "..."
...
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Cầu hôn...? Cái quỷ gì!
Trong nháy mắt ngay khi Cung Húc dứt tiếng, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên. Thật là vừa khéo, chính là Cố Việt Trạch gọi tới.
"Diệp ca, nhanh nghe, nhanh nghe đi!" Cung Húc đầy bát quái mà thúc giục, mặt đều đã nhanh dính vào trên điện thoại di động của Diệp Oản Oản rồi.
Diệp Oản Oản nhấn nút nghe máy, tiện tay nhận điện thoại, "Alô?"
Cố Việt Trạch thấy Diệp Oản Oản nghe điện thoại, dường như tâm tình rất tốt, dùng một giọng đầy ôn nhu mà lại đắc ý vô cùng, mở miệng nói, "Oản Oản, tối mai 8 giờ, gặp tại khách sạn Candy, anh có chuyện quan trọng muốn tìm em."
Cung Húc lập tức dùng khẩu hình miệng để nói với Diệp Oản Oản, "Thấy chưa, thấy chưa!! Tôi nói không sai chứ!"
Không đợi Diệp Oản Oản lên tiếng, Cố Việt Trạch đã cắt đứt nàng, tiếp tục nói, "Đừng cự tuyệt! Oản Oản, tin tưởng anh! Anh biết em muốn cái gì, mà anh cũng trả giá nổi."
Sau khi nói xong, Cố Việt Trạch liền trực tiếp cúp điện thoại, một bộ dáng “chắc-chắn-phải-là-như-thế”!!
Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, hướng về cuộc gọi vừa bị ngắt nhìn một cái, "A, biết tôi muốn cái gì?"
Cố Việt Trạch đại khái là đang cho rằng... nàng muốn hắn ta cầu hôn nàng, cưới hỏi đàng hoàng.
Nếu như là Diệp Oản Oản lúc trước mà nói, ngược lại đúng là không sai. Nếu như là Cố Việt Trạch chịu cho nàng một sự cầu hôn long trọng như thế, nàng phỏng chừng biết được sẽ xúc động đến bất tỉnh.
Cho nên, Cố Việt Trạch đương nhiên cho rằng, chính mình đã nắm được tâm tư của Diệp Oản Oản, mới sử dụng chiêu bài này mà đối phó với nàng.
"Diệp ca ca, cô muốn đi sao?" Cung Húc nháy mắt hỏi.
Diệp Oản Oản cười híp mắt nhìn hắn: "Cậu cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao?"
Tự biên tự diễn thì coi như xong đi, nàng cũng không có thời gian để cùng tiếp tục chơi đùa cùng hắn.
"Đừng mà Diệp ca ca! Cô không rảnh rỗi nhưng tôi rảnh, đi chơi một chút đi mà! Tại chỗ cự tuyệt, vả thẳng vào mặt cái gã cặn bã nam đó, không phải sảng khoái hơn sao?" Cung Húc hưng phấn đề nghị.
Diệp Oản Oản thản nhiên mà nhìn cậu ta, "Đánh loại người như vậy, rất thoải mái?"
Nàng đối với loại chuyện không có tính khiêu chiến này, không có hứng thú gì.
"Được rồi được rồi, thật không có ý nghĩa..." Cung Húc thất vọng bĩu môi một cái.
Diệp Oản Oản: "Đừng cả ngày nghĩ đến chuyện chơi bời nữa, đi làm chuyện chính đi!"
Lần trở về Hoa quốc này, nàng còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác trong người, không có nhiều thời gian để phung phí ở trên loại chuyện buồn chán này.
Không lâu sau, nàng còn phải trở lại Độc Lập Châu, cần phải tranh thủ thời gian xử lý xong toàn bộ chuyện bên này.
Diệp Oản Oản không để ý đến Cung Húc nữa, đi thẳng tới phòng làm việc của Phí Dương, đẩy cửa vào trong, thuận miệng dặn dò, "Dương ca, buổi họp báo với phóng viên đã chuẩn bị xong chưa?"
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cao tầng nhiệm kỳ mới của Hoàng Thiên, và cả Chư Thần Thời Đại lần nữa hợp lại, tiến hành một loạt hợp tác chiến lược với Tinh Thần Giải Trí. Chuyện này đều cần tổ chức một buổi họp báo chính thức với phóng viên để công bố một chút.
Phí Dương từ giữa màn hình máy tính ngẩng đầu lên nói, "Ổn rồi, địa điểm đã xác định ở đại sảnh hoàng kim của hội trường Vân Phàm, đang sắp xếp danh sách khách mời."
Diệp Oản Oản: "Được rồi, cực khổ cho anh rồi."
Phí Dương sau khi lên danh sách xong, lập tức mời các tạp chí lớn và phóng viên tổ chức buổi họp báo. Diệp Oản Oản thì lại đi tìm Diệp Mộ Phàm, bàn bạc về quy trình cụ thể của sự kiện này.