---
Trọng tài báo ra danh hiệu của Nhị sư huynh và Nhị đệ tử Mạnh Thiên của Lôi Hạ.
"Kiến Hổ, cẩn thận một chút!" Cung lão nhắc nhở.
"Sư phụ, ngài yên tâm đi." Kiến Hổ gật đầu, bước nhanh ra sân.
Tỷ thí đến nay, rốt cuộc nghênh đón hai vị lính đánh thuê cấp S xuất chiến. Hơn nữa, một vị là Nhị đệ tử của Cung lão, một người khác, chính là Nhị đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ.
Mấy năm trước, một vị đệ tử mà Cung lão tương đối thương yêu, cũng chính ở trong một dịp như thế này, bị Đại đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ đánh chết…
Thật là một trận tỷ thí đầy hấp dẫn và đáng được trông đợi.
"A, Kiến Hổ, hôm nay, ta tâm tình không tệ, chỉ phế của ngươi một chân, như thế nào?" Mạnh Thiên liếc nhìn Kiến Hổ một cái.
"Cút!" Kiến Hổ gầm lên một tiếng, vung quyền đánh về phía Mạnh Thiên.
Nhưng mà, Mạnh Thiên tốc độ cực nhanh, một quyền của Nhị sư huynh Kiến Hổ không thể đánh trúng mục tiêu.
Kiến Hổ có sức lực mạnh vô cùng, bất kỳ một vị lính đánh thuê cấp S nào, nếu như bị đánh trúng một quyền của Kiến Hổ, tất nhiên sẽ trọng thương. Coi như là Mạnh Thiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ bất quá, cái tên Mạnh Thiên này lại hết sức thông minh, không cho Kiến Hổ tiếp cận, ngược lại còn kéo dãn khoảng cách, điên cuồng tiêu hao thể lực của Kiến Hổ.
Khu khách quý, chân mày Diệp Oản Oản nhíu sâu lại.
Nhị sư huynh Kiến Hổ, tính cách thẳng thắn, không chịu nổi khiêu khích, hiển nhiên đã bị Mạnh Thiên nắm mũi dẫn đi...
Trước kia cũng từng nghe Cung lão nói, sở dĩ Nhị sư huynh Kiến Hổ vẫn còn chưa tốt nghiệp, cũng là bởi vì tính cách Kiến Hổ có thiếu sót, dễ dàng nổi nóng, cho nên mãi vẫn không qua được khảo hạch tốt nghiệp của Xích Diễm học viện.
Bây giờ nhìn một lượt, quả là như thế! Nếu không, cái tên Mạnh Thiên kia chưa chắc sẽ là đối thủ của Kiến Hổ.
Kiến Hổ và Mạnh Thiên đánh một trận, ước chừng mấy chục hiệp. Thể lực Mạnh Thiên cơ hồ không bị tiêu hao bao nhiêu, mà Kiến Hổ thì lại thở hồng hộc, thể lực giảm sút quá nhiều.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, Mạnh Thiên canh đúng thời cơ, tung một cước toàn lực, hung hăng đánh vào đầu gối trái của Kiến Hổ.
Mồ hôi lạnh trên trán Kiến Hổ thấm ra, sắc mặt trắng bệch, gầm lên một tiếng, lấy cùi chỏ làm vũ khí, đánh thẳng về phía mặt của Mạnh Thiên.
Diệp Oản Oản không nghi ngờ chút nào, nếu như một chỏ này của Kiến Hổ đánh trúng, chỉ sợ cái đầu của Mạnh Thiên sẽ bị đánh cho bể nát.
Loại sức mạnh đáng sợ này... quả thực kinh người! Diệp Oản Oản còn chưa từng thấy qua, có người nào có thể có được sức mạnh lớn đến vậy!
Nhưng tiếc là, Mạnh Thiên vô cùng linh hoạt, thực lực võ thuật còn cao hơn hẳn một cấp bậc so với cô nàng Mạnh Khả kia!
"Ha ha ha, đồ nhi của Cung lão, đều là một đám rác rưởi sao?" Mạnh Thiên cười lạnh một tiếng, tránh thoát một đòn trí mạng của Kiến Hổ. Cùng lúc đó, Mạnh Thiên lại tung một đòn cực mạnh, đánh vào nơi đầu gối của Kiến Hổ.
Giờ phút này, chân trái Kiến Hổ bị thương nặng, thân hình lảo đảo thối lui về phía sau.
"Chạy đàng nào?" Khóe miệng Mạnh Thiên hơi hơi dương lên, mắt thấy thể lực Kiến Hổ đã dùng hết, triển khai toàn lực.
Bất quá chỉ mấy hơi thở, Kiến Hổ bị Mạnh Thiên đánh gục trên mặt đất.
Lúc này, Mạnh Thiên dùng một chân giẫm trên bụng của Kiến Hổ: "Chậc chậc, thật đáng thương."
"Mạnh Thiên thắng!"
Thấy thắng bại đã phân, trọng tài lập tức tuyên bố.
Kiến Hổ tuy là không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể mặc cho nhân viên y tế khiêng đi.
"Sư phụ... Con..."
Trên cáng cứu thương, Kiến Hổ nhìn về phía Cung lão, nắm chặt hai quả đấm, muốn nói gì đó.
"Trước tiên đi chữa trị đã!" Cung lão cau mày nói.
...
"Đệ tử của Cung lão, so với đệ tử của trưởng lão Lôi Hạ, vẫn có không ít chênh lệch..."
"Những năm gần đây, trưởng lão Lôi Hạ vẫn luôn đè trên đầu Cung lão, không cách nào hiểu được!"
Không ít cao tầng và lính đánh thuê rì rầm bàn tán.
...
Rất nhanh, lại lần nữa đến phiên Diệp Oản Oản ra sân.
Suốt một ngày, Diệp Oản Oản liên tục chiến 27 trận, 27 trận toàn thắng, thuận lợi tiến vào trận chung kết.