Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều + CN
————————-
Mưu sát gia chủ mưu toan cướp lấy vị trí người đứng đầu cái tội danh này cũng quá lớn rồi…
Tiếng nói của ông lão râu bạc trắng vừa vang lên, chấn động đến tất cả mọi người trong nhà, ai nấy cũng đều câm như hến.
Ông lão râu bạc trắng là em trai của ông nội Tư Dạ Hàn – Tư Minh Vinh, cũng chính là ông chú hai của Tư Dạ Hàn, có vai vế cùng uy danh nhất trong tộc, cho dù là lão phu nhân nhưng cũng có rất nhiều chuyện phải cùng ông ta bàn bạc, nghe theo ý kiến của ông ta.
Trong gia tộc, ông ta tương đương với Chấp Pháp Giả (người chấp hành pháp luật), nhiều năm qua đối với Tư gia trung thành, luôn tận tâm tận lực nâng đỡ gia chủ, chưa bao giờ sợ đắc tội với bất kì kẻ nào.
Trong nháy mắt tiếng nói của Tư Minh Vinh vừa hạ xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều hướng về một góc nơi ông lão mặc âu phục đang nhàn nhã uống trà.
Người đàn ông mặc âu phục kia đã hơn sáu mươi tuổi, thấy mọi người tất cả đều nhìn mình chằm chằm, sắc mặt nhất thời có chút đen lại: “Uhm, chú Vinh, người không thể nói như thế a.”
Người nói chuyện là chú họ của Tư Dạ Hàn – Tư Hoài Lương, con trai của ông chú ba, năm đó lúc cha của Tư Dạ Hàn – Tư Hoài Chương chết, mấy vị chú bác của Tư Dạ Hàn tranh nhau ngươi không chết thì ta không sống được, cho đến nhiều năm sau Tư Dạ Hàn đoạt lại vị trí kia, những người đó lúc này vẫn như cũ lén lút mập mờ không ngừng.
Nhất là Tư Hoài Lương, ngày thường thích nhất là kết bè kết đảng, thậm chí sau nhiều lần say rượu ầm ĩ, tỏ ra đối với Tư Dạ Hàn càng bất mãn hơn, mắng hắn là một tiểu tử chưa vắt sạch mũi dựa vào cái gì lại chiếm vị trí gia chủ, còn từng tuyên bố sẽ tìm người giết chết hắn, cho nên cũng không thể trách phản ứng đầu tiên của người khác chính là nghĩ đến ông ta.
Ánh mắt uy nghiêm của Tư Minh Vinh quét qua Tư Hoài Lương: “Ta chỉ là suy đoán thôi, cậu chột dạ như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ những người kia là do cậu phái tới?”
Tư Hoài Lương nhất thời nóng nảy: “Chú Vinh! Chú không thể nói lung tung được! Tôi chẳng qua là cảm thấy chỉ bằng vào một câu nói của thuộc hạ Tư Dạ Hàn, không chút chứng cớ nào liền hoài nghi người trong nhà, có phần quá tổn thương hòa khí rồi! Mọi người thấy tôi nói có đúng hay không?”
Những người khác nghe vậy cũng anh một lời tôi một lời mà mở miệng nói: “Chú Vinh hoài nghi cũng không phải là không có lý, bất quá, tội danh nghiêm trọng như vậy đương nhiên cần phải cẩn thận điều tra kỹ càng, tìm những chứng cớ xác thật mới được!”
“Đúng vậy, hiện tại gia chủ bệnh nặng đã hôn mê, giờ đây chúng ta như rắn mất đầu không thể không tự kiềm chế bản thân mình gây rối loạn được!”
Tư Minh Vinh lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên là phải tra rồi! Hơn nữa phải từ bên trong người của chúng ta tra trước! Chỉ cần các người không làm chuyện gì thì liền không có gì cần phải loạn lên cả!”
Lão phu nhân hít sâu một hơi, ánh mắt đang đóng chặt chợt mở ra, vừa nghĩ tới cháu trai mình lần này thiếu chút nữa thì khó giữ được tính mạng, quét ánh mắt qua mọi người nhất thời lạnh đến thấu xương: “Chú Trung nói không sai, nếu không có chứng cớ, vậy thì khi nào tra ra chứng cứ mới thôi! Liền bắt đầu tra từ trong nội bộ của chúng ta, tất cả mọi người đều phải nhất định phối hợp điều tra, nếu không, tự mình xem như phản đồ mà xử lý!
Tôi đã nhiều lần cảnh cáo các người, nghiêm cấm nội bộ đấu đá, nghiêm cấm chém giết lẫn nhau, nếu như bị tôi phát hiện còn có người dám phạm cấm kỵ, tôi quyết không khoan dung!”
Tư Hoài Lương bĩu môi một cái, không dám có dị nghị đáp: “Dạ dạ dạ, bác gái cả, cháu nhất định phối hợp! Nhưng là, cháu muốn thanh minh một chút, bác gái cả, bác là người hiểu rõ cháu nhất, cháu chính là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, ngày thường mặc dù nói chút ít lời hỗn xược nhưng tuyệt đối không có khả năng đối với A Cửu làm ra loại chuyện này! Xin bác minh xét!”
Lão phu nhân mắt lạnh liếc ông ta một cái: “Chỉ cần không phải cậu làm, đương nhiên sẽ không khiến cậu phải chịu oan uổng!”
Lão thái thái nói xong, nói với lão quản gia bên cạnh: “Truyền mệnh lệnh của tôi xuống, trong vòng 3 ngày…”
Lão phu nhân đang muốn mở miệng hạ lệnh, lúc này, trong góc một ông lão mặc đường trang màu xanh đen, trong con ngươi tinh quang chợt lóe lên, đột nhiên mở miệng nói: “Chậm đã!”
Có liên quan