---
Sở Phong nắm lấy tay của Giang Yên Nhiên, cơ hồ muốn đem cái chữ ký đó nhìn thấu, "Diệp... Diệp... Diệp Bạch! Oản Oản tỷ, cô nói gì thế? Nghệ danh mới của cô cùng tên với Diệp Bạch hả?"
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Không... Công ty chúng ta chỉ có một Diệp Bạch, là người đại diện của Cung Húc và Lạc Thần, Diệp Bạch."
"A...?" Sở Phong càng thêm mộng bức rồi.
Phản ứng của Giang Yên Nhiên so với Sở Phong cũng không sai biệt lắm: "Oản Oản, chẳng lẽ cậu muốn nói... Cậu chính là Diệp Bạch?"
Sở Phong ho nhẹ một tiếng nói, "Oản Oản tỷ, cô đang nói đùa với chúng tôi phải không? Diệp Bạch không phải... không phải là nam nhân sao?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, đổi thân phận thì phải đổi triệt để một chút nha, giới tính cũng đổi luôn."
Nghe ngữ khí của Diệp Oản Oản nhẹ như mây gió, Sở Phong cùng Giang Yên Nhiên trố mắt nhìn nhau.
Diệp Oản Oản đang định tiếp tục giải thích, lúc này một số điện thoại lạ gọi tới.
Diệp Oản Oản nhìn xuống, là mã vùng của thành phố C, chắc là bên phía bộ đội gọi tới. Cung Húc và Lạc Thần đang trải qua đặc huấn, điện thoại di động đều bị tịch thu, chỉ có thể dùng điện thoại công cộng của bộ đội, thời gian nói chuyện điện thoại mỗi ngày cũng chỉ có 5 phút.
"Mình có điện thoại." Diệp Oản Oản mở miệng.
Nói xong, kết nối điện thoại di động.
Mới vừa bắt máy, đầu kia điện thoại di động nhất thời truyền tới tiếng quỷ khóc sói tru của Cung Húc…
"Diệp ca, cứu tôi! Diệp ca ca…. cứu u u u….tôi!! Gàooo! Tôi muốn về nhà!!! Bọn họ ngược đãi tôi …!!!"
Cung Húc kêu gào đến điếc cả tai, ở đối diện Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong cũng đều nghe rõ rõ ràng ràng.
Giang Yên Nhiên nhất thời sững sờ, tự mình lẩm bẩm lầm bầm: "Thanh âm này... sao lại nghe giống như Cung Húc vậy..."
Diệp Oản Oản vội đem điện thoại di động cầm ra xa tai một chút, kết quả Cung Húc cứ ở đầu kia điện thoại di động than hỏng bét, lời nói cũng không mạch lạc, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Diệp Oản Oản vô cùng tự nhiên liền đổi thành giọng nam, sau đó bất đắc dĩ mở miệng: "Dừng một chút đi, cậu tỉnh táo lại một chút cho tôi! Sao cậu kỳ vậy? Lúc đi không phải là còn nói rất hay sao, còn bảo đảm với tôi là sẽ cố gắng huấn luyện sao?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản mở miệng, Giang Yên Nhiên soạt một cái ngẩng đầu lên. Biểu tình của Sở Phong giống như là gặp quỷ "Cô cô cô cô... Diệp Bạch!!! Đây không phải là thanh âm của Diệp Bạch sao??"
Là fan cứng của Diệp Bạch, cho dù cơ hội lộ diện của Diệp Bạch vô cùng ít, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra thanh âm của thần tượng mình.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Sở Phong, Cung Húc gào lên ở đầu bên kia của điện thoại, "Diệp ca, sao trong điện thoại di động của anh lại có tiếng của nam nhân! Anh có phải là thừa dịp tôi không có ở đó lại muốn thu người mới! Tôi biết ngay mà! Anh muốn nhân cơ hội này bỏ rơi tôi..."
Mắt thấy Cung Húc lại sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt, Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa: "Cung!! Húc!! Đủ rồi đấy! Cậu chuyển điện thoại cho Lạc Thần đi!"
Cung Húc: "Không!! Tôi chỉ có 5 phút để nói chuyện với anh, anh lại còn muốn để cho Lạc Thần nghe điện thoại!"
"Thời gian của cậu đã hết." Đầu kia truyền tới âm thanh của Lạc Thần, sau đó điện thoại chắc là đổi người.
Lạc Thần: "Diệp ca."
Sau khi đổi thành Lạc Thần, Diệp Oản Oản cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, "Hắn gặp tình huống gì? Bởi vì huấn luyện quá nghiêm khắc sao? Nếu không thể tiếp nhận nổi cường độ huấn luyện mà tôi yêu cầu, tôi sẽ gọi điện thoại nói với HLV Lôi giảm bớt cường độ một chút..."
Lạc Thần trầm mặc mấy giây, sau đó mở miệng, "Diệp ca, không phải là vấn đề này..."
Diệp Oản Oản: "Không phải vấn đề này thì là tại sao?"
Lạc Thần: "Bởi vì thức ăn quá khó ăn."
Diệp Oản Oản: "... Hic?"
Cung Húc: "Diệp ca ca! Anh biết bọn họ cho tôi ăn cái gì không? Tất cả đều là bánh bao dưa muối, đây không phải là ngược đãi thì là cái gì! Tôi cày cả ngày mệt rã rời chỉ muốn ăn một chút đồ ngon, kết quả nhìn thấy những thứ kia, Diệp ca à, anh có biết tâm tình của tôi như thế nào không? Tôi thật sự rất tuyệt vọng..."