---
Cung Húc nhất thời tâm hoa nộ phóng, con mắt lấp lánh dòm Diệp Oản Oản cầu khen ngợi, "Vậy Diệp ca ca, anh nhanh nói nhiều một chút, nơi nào đẹp trai hơn, đẹp trai ở nơi nào?"
Diệp Oản Oản sau khi trầm ngâm chọn lời thật lâu, mới mở miệng, "Ừ... Nếu như nói trước kia là chó, như vậy hiện tại sao? Chính là chó sói!"
Cung Húc sắc mặt sụp đổ: "Oa oa oa Diệp ca ca, sao anh lại mắng tôi..."
Diệp Oản Oản không nói gì: "Tôi khen cậu đấy! Cậu có thể học được cách bắt được trọng điểm hay không?"
Cung Húc lập tức lại ‘sợ thiên hạ không loạn’ hỏi, "Vậy còn Lạc Thần thì sao, Lạc Thần thì sao?"
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút: "Lạc Thần sao... Biến hóa của cậu ấy không lớn như cậu!"
"A ha ha ha... Tôi biết ngay mà!" Cung Húc nhất thời chống nạnh cười to.
Diệp Oản Oản thần sắc nghẹn ngào, biến hóa lớn đáng giá để cao hứng như vậy sao?
Thay đổi lớn như vậy, còn không phải có nghĩa là trước đây cậu quá cặn bã sao?
Cung Húc vẫn trước sau như một dễ dụ, vẫn như thường lệ bị mấy câu nói của Diệp Oản Oản lập tức trấn an được rồi.
Diệp Oản Oản nói xong, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, "Chiều có chuyện, tôi đi đây! Đã làm thì làm cho đến nơi đến chốn, mấy ngày cuối cùng, cố gắng giữ vững thật tốt! Mấy ngày nay tôi tương đối bận rộn, các cậu có chuyện gì trực tiếp liên lạc với Giai Văn!"
Cung Húc cắn đũa, con ngươi chuyển động, "Ồ..."
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi không lâu, Cung Húc lập ôm Lạc Thần bên cạnh một cái, "Này, tên ngốc, cậu có phát hiện ra không!"
"Cái gì?" Lạc Thần không nhịn được liếc Cung Húc đang thao thao bất tuyệt một cái.
"Diệp ca có cái gì không đúng nha, mấy ngày gần đây mỗi lần thăm chúng ta, đều đi rất vội vàng, giống như là bị cái gì đó rượt vậy. Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây, phần lớn thời điểm đều là Tiểu Văn Tử phụ trách chúng ta. Thủ hạ Diệp ca ca chỉ có hai ta, rốt cuộc là có gì bận rộn?"
Lạc Thần cau mày: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cung Húc hai con ngươi híp lại: "Tôi hoài nghi... Diệp ca sau lưng chúng ta cõng lấy một em chó khác ngoài tôi rồi..."
Lạc Thần: "..."
Nói theo một ý nghĩa nào đó, trực giác của Cung Húc chuẩn như thần.
Thừa dịp Cung Húc và Lạc Thần đang huấn luyện, phần lớn tinh lực của Diệp Oản Oản đều tập trung ở Giang Yên Nhiên bên kia...
...
...
Lại qua một tuần.
Đặc huấn của Cung Húc cùng Lạc Thần rốt cuộc cũng đã hoàn thành, đoàn phim 《 Sinh Tử Một Đường 》 bắt đầu tiến hành quay những phân cảnh bộ đội.
Lần này sau khi Cung Húc cùng Lạc Thần đặc huấn trở về, sự thay đổi trên người Lạc Thần cơ hồ là có thể dùng mắt thường cũng thấy được, nhưng còn Cung Húc thì sao... Thay đổi thật sự là không rõ ràng...
Chỉ từ vẻ bề ngoài đến xem, Lạc Thần giang nắng dầm mưa đen đi một chút, nhưng Cung Húc thời gian dài như vậy lại vẫn trắng nõn như cục bột, thần thái vẫn tinh ranh lém lỉnh như trước.
Người không biết còn tưởng rằng hắn vừa đi du lịch về nữa đấy!
Lưu Thanh ở bên này còn đang nói đùa, Cung Húc thì ngồi chỗ đó y như là đại gia, bận bịu tự sướng một hồi, rồi lại gọi Đông Tử vội vã đặt bữa trưa, bữa ăn tối. Sau đó, còn đi vòng quanh Giai Văn nịnh bợ, ca tụng đủ kiểu, để dụ dỗ Giai Văn đi giúp hắn mua quà vặt...
Nhìn thấy trạng thái của Cung Húc như vậy, mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả Lưu Thanh trong đó, tất cả đều lo lắng.
"Diệp tổng thanh tra, hai người bọn họ vừa mới kết thúc huấn luyện, chính là thời điểm có trạng thái tốt nhất. Cho nên sắp xếp của tôi là, tranh thủ lúc này, trước tiên quay những cảnh quay khó nhất. Diệp tổng thanh tra, anh thấy thế nào?" Đạo diễn Lưu Thanh hỏi thăm.
"Tôi cảm thấy cũng được." Điểm này, ý tưởng của Diệp Oản Oản hoàn toàn nhất trí với Lưu Thanh.
Lưu Thanh mở kịch bản ra, sau đó mở miệng phân tích nói, "Cảnh quay đầu tiên hôm nay tương đối kịch liệt, là một cảnh quay Cung Húc đánh nhau cùng với nhân vật phản diện. Tiết Thiếu Dương thời điểm mới vừa vào bộ đội vẫn còn tác phong con nhà giàu, không học vấn không nghề nghiệp. Mãi đến một bước ngoặt này, khiến cho tính tình cậu ta đại biến, bắt đầu đối đãi nghiêm túc với nghề nghiệp mới của mình."