---
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, cũng không phải là tất cả các anh em đều chết ở trong tay Tư Dạ Hàn. Trừ cha của Tư Hạ ra... còn có một người…
Lão Thất Tư gia…
Cái vị lão Thất Tư gia chưa bao giờ ra mặt!
"Cậu là... Thất gia của Tư gia?" Bỗng nhiên, Hứa Dịch nhìn về phía Thập Nhất, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"A... Trừ lão đại ra, dường như cũng chỉ còn lại mỗi mình lão Thất này rồi đi?" Thập Nhất nhìn về phía đám người Hứa Dịch, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Con bà nó! Bọn họ rốt cuộc đang nói gì, làm sao tôi lại hoàn toàn nghe không hiểu vậy?" Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh ở bên cạnh.
Nghe tiếng, Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái. Đây là chuyện riêng của Phong tỷ gặp phải trong những năm này khi ở tại Hoa quốc, bọn họ làm sao có thể biết được? Cứ giống như Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, yên lặng mà xem trò vui là được rồi.
"Chuyện này... làm sao có thể!! Cậu lại là Thất gia!?" Hứa Dịch đầy vẻ khó tin, nhìn Thập Nhất.
Ở Tư gia, có tổng cộng 9 anh em cả thảy, Tư Dạ Hàn xếp hàng cuối cùng, lão Cửu. Mà ở phía trên, còn có 8 người anh khác.
Trừ lão Đại ra, thì lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, còn có lão Bát, toàn bộ đều đã chết ở trên tay của Tư Dạ Hàn. Chỉ có lão Thất, vẫn luôn ở bên ngoài, chưa từng trở về.
Hứa Dịch nhớ hết sức rõ ràng, Thất gia rất được lão gia yêu thích, vốn có dự định đem vị trí gia chủ Tư gia để lại cho lão Thất. Chỉ bất quá, lão Thất lại vô cùng thích buôn bán, hơn nữa vô cùng tự lập, rất ít khi trở về. Khi lão Thất còn rất nhỏ, cũng đã đi ra nước ngoài, theo chân mấy vị thương nhân có danh tiếng để học hỏi…
Tại toàn bộ Tư gia, lão Thất và lão Bát có quan hệ vô cùng tốt với Cửu gia, mặc dù đều là anh em cùng cha khác mẹ...
Chỉ bất quá, ở trong ấn tượng của Hứa Dịch, lão Thất Tư gia vô cùng nhu hòa, có một phong cách thư sinh nho nhã. Nhưng mà nhìn lại gã Thập Nhất ở trước mặt này, lại không hề giống một chút nào với phong thái nhiều năm trước đây của lão Thất…
"Không đúng!! Rất nhiều năm trước, khi lão gia còn tại thế, có một lần Thất gia trở về. Tôi từng gặp Thất gia... Tướng mạo của cậu và Thất gia… có sự khác biết rất lớn!" Hứa Dịch nhìn về phía Thập Nhất, lên tiếng nghi ngờ.
"A... Anh nói không sai!" Thập Nhất từ trong ví lấy ra một tấm ảnh chụp đầy cũ kỹ.
Trong hình là một cậu thiếu niên có vẻ non nớt, ước chừng bộ dáng khoảng 14 – 15 tuổi.
"Nếu không phải là vì Tư Dạ Hàn, tôi cũng không cần chỉnh thành bộ dáng này, đúng không?" Rất nhanh, Thập Nhất cất ảnh chụp trở lại trong ví, lạnh giọng cười nói.
"Phẫu thuật thẩm mỹ..."
Nghe Thập Nhất nói, chân mày Hứa Dịch nhíu lại. Hoàn toàn không cách nào lý giải nổi, Thất gia Tư gia vì sao lại phải phẫu thuật thành bộ dáng này? Hơn nữa, chuyện này và Cửu gia có quan hệ gì…?
"Chuyện này và Cửu gia có quan hệ gì? Trước kia khi Cửu gia còn chưa mất tích, đều vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cậu..." Hứa Dịch tỏ vẻ nghi ngờ.
"Dĩ nhiên! Cửu đệ của tôi, dĩ nhiên muốn hỏi thăm tin tức, để sau đó tìm tới…giết tôi, không phải sao?" Thập Nhất khẽ mỉm cười.
"Chuyện này..."
Hứa Dịch mặt đầy mộng bức. Sao lại thế này? Quan hệ giữa Cửu gia và Thất gia vốn không tệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ có ý tưởng muốn giết chết Thất gia. Huống chi, Cửu gia tại sao lại phải giết chết Thất gia?
Hơn nữa, Cửu gia vẫn luôn có chút nhớ mong đối với Thất gia. Ngày trước, trong suốt một khoảng thời gian dài, Hứa Dịch vẫn luôn nghe Cửu gia nhắc về lão Thất. Làm sao lại có thể sẽ muốn giết cậu ta?
"Trừ lão Đại và tôi ra, tất cả các huynh đệ đều chết ở trong tay lão Cửu. A... Với tính cách của lão đại, đương nhiên không tạo được bất cứ uy hiếp gì đối với địa vị của Tư Dạ Hàn... Cho nên, chỉ cần tôi chết, hắn sẽ có thể vô ưu vô lo... Cửu đệ thông minh của tôi, tôi hiểu cậu ta rõ nhất." Thập Nhất cười nói.