---
Đối với điều Diệp Mộ Phàm nói, Diệp Oản Oản cũng không phản bác lại. Lương Mỹ Huyên quả thực hết sức cẩn thận, muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của ả ta, cũng rất không dễ dàng.
"Bây giờ em đã có thể xác nhận, là Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia hai người liên thủ hãm hại cha và anh." Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mới nói với Diệp Mộ Phàm.
"Hoàng quản gia?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Diệp Mộ Phàm sững cả người.
"Trước đó em có theo dõi Lương Mỹ Huyên, phát hiện ra bà ta và Hoàng quản gia có gian tình... Hơn nữa, Diệp Thiệu An bị giết chết, không cách nào không có liên quan đến bọn chúng! Chính là bọn chúng làm!" Diệp Oản Oản giải thích.
"Con bà nó! Anh đã sớm có cảm giác con chó cái Lương Mỹ Huyên và lão già Hoàng quản gia có chút vấn đề. Cả ngày liếc mắt đưa tình, không ngờ hai người bọn chúng lại có thể thật sự gian díu với nhau! Oản Oản, rất tốt, chuyện này mà em cũng điều tra ra được!" Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Cho em chút thời gian, em nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho hai người." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, cam đoan.
"Chửi thề một tiếng! Oản Oản, em phải nhanh lên một chút! Thật sự không còn thời gian nữa. Phiên tòa đã sắp được mở ra, đến lúc đó không có chứng cứ chứng minh anh và cha không có tội, hậu quả khó mà lường được. Đúng rồi, em có mang cho anh chim cút quay không? Miệng anh nhạt quá, lâu ngày không ăn chim thèm chết mất!" Diệp Mộ Phàm nói được một nửa, liền chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
"Không mang!" Diệp Oản Oản cau mày nói: "Chờ đến khi anh ra tù, muốn ăn bao nhiêu chim cút quay thì em cho anh ăn bấy nhiêu."
"Đi ra ngoài, anh còn được ăn chim cút quay sao?" Diệp Mộ Phàm bĩu môi.
"Hết thời gian!"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội tiếp tục mở miệng, Diệp Mộ Phàm bị người ta dẫn đi khỏi nơi này.
Thời gian có hạn, Diệp Oản Oản cũng không dừng lại, xoay người rời khỏi trại tạm giam.
Sau khi để cho luật sư trở về, Diệp Oản Oản đón xe quay trở lại biệt thự Kim Đô Bích Hải.
Mới vừa vào cửa, Diệp Oản Oản đã nhìn thấy, Lương Uyển Quân, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và Thất Tinh bốn người đang chơi Đấu Địa Chủ. Mà Bắc Đẩu thì lại khom người, đứng ở sau lưng Thất Tinh.
"Lão Thất, ra quân này đi... Cậu có bài tốt vậy tại sao lại không đánh? Ra lá đại quỷ đi! Sợ cái gì, tiểu quỷ cậu cũng có mà..." Thanh âm của Bắc Đẩu không ngừng truyền ra.
Thất Tinh khẽ nhíu chân mày, liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: "Có thể im lặng được không, tôi là địa chủ đấy!"
Không bao lâu, thông qua miệng Bắc Đẩu, mấy người Lương Uyển Quân và Đại trưởng lão ba người biết được toàn bộ mấy lá bài của Thất Tinh, thuận lợi ăn sạch cậu ta, cuối cùng làm cho Thất Tinh bị thua một ván.
"Lão Thất, thật ra thì đấu pháp của cậu có chút vấn đề." Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Thất Tinh: "Cút!"
"Minh... Oản Oản, cô trở về rồi!"
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản vừa mới vào nhà, thấp giọng cười nói.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản trở về nhà, Lương Uyển Quân đứng dậy thu thập một phen: "Oản Oản, con chiêu đãi khách, mẹ lại đi mua đồ ăn, buổi tối ăn ở nhà đi!"
"Vâng." Diệp Oản Oản hướng về Lương Uyển Quân gật đầu.
Chờ sau khi Lương Uyển Quân rời đi, Diệp Oản Oản không nói hai lời, mang theo bọn bốn người Thất Tinh Bắc Đẩu, rời khỏi biệt thự.
Nửa giờ sau, trước cửa Diệp gia.
Diệp Oản Oản lấy ra ảnh chụp của Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia, chia cho bốn người nhìn rõ ràng.
"Mấy ngày nay, trông chừng cẩn thận hai người này cho tôi! Có thể chụp hình thì chụp hình, có thể ghi âm hay quay video thì ghi âm, quay video. Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào phát hiện." Diệp Oản Oản ra lệnh.
Với sự chuyên nghiệp của nhóm người Bắc Đẩu, làm chút chuyện này cũng không thành vấn đề.
Mặc dù không biết được dụng ý của Diệp Oản Oản, nhưng mấy người cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, gật đầu liên tục đáp ứng. Mặc dù trong lòng có chút thầm oán Minh chủ để cho bọn họ làm chuyện vặt vãnh theo dõi người khác này, có chút như giết gà dùng dao mổ trâu, quá lãng phí tài năng!