Editor: Hyna Nguyễn Beta: Gemini
————————————————–
Lời nói của Cung Húc làm cho tất cả toàn bộ xôn xao…
Truyền thông vốn còn đang suy đoán lần này Cung Húc dưới áp lực sẽ thỏa hiệp, nhưng vạn vạn không nghĩ tới thái độ của Cung Húc sẽ là như vậy.
Đỉnh lông mày nhỏ bé của Diệp Oản Oản không thể nhận ra giương lên.
Không khỏi không thừa nhận, Cung Húc dù là con ông cháu cha, nhưng giờ phút này, bộ dáng cậu ta đang biểu hiện vô cùng nam tính…
Cung Húc ở trong đám người vĩnh viễn là nơi ánh sáng tụ hội, là minh tinh trời sinh, nhưng tính cách của cậu ta lại cứng quá dễ gãy, không thích hợp tại trong cái vòng sinh tồn này.
Cậu ta mới nói yêu cầu của mình một cái, mọi thứ liền trở về điểm cân bằng…
Coi như cô là người đại diện của cậu ta, cô cũng hy vọng, cô có thể trở thành điểm cân bằng kia.
Ánh mắt phức tạp của Lạc Thần nhìn Cung Húc, mặc dù Cung Húc có làm ra rất nhiều hành vi cậu ta không tán thành, nhưng Cung Húc vẫn tùy ý tự nhiên không sợ hãi, đây là điều mà cậu ta thật sự hâm mộ và muốn hướng tới.
Bởi vì những lời nói này của Cung Húc các công ty truyền thông thoáng cái liền như ong vỡ tổ, càng thêm hưng phấn.
Cung Húc quả nhiên không để cho bọn họ phải thất vọng a!
Theo sau đó, các vấn đề tiếp theo mà mấy công ty truyền thông đưa ra càng thêm sắc bén.
“Nhân phẩm của Cung đại thiếu gia thật sự là khiến cho người khác mở rộng tầm mắt, anh tuyệt nhiên vẫn không muốn nói lời xin lỗi sao, là anh cho rằng anh căn bản không có làm sai điều gì thật sao?”
“Cung Húc, ở trong mắt anh, đã bao giờ coi những người có thu nhập thấp hơn anh vì sinh tồn mà cố gắng kiếm tiền nhưng đối với anh mà nói đó chỉ như những con kiến hôi, đáng bị đời chà đạp ngược đãi, anh đã bao giờ coi trọng người ta hay chưa?!”
“Quyền lợi có nghĩa là trách nhiệm, năng lực lớn, trách nhiệm liền lớn theo bấy nhiêu, lúc này mới chính xác là quan niệm về giá trị, mà người như anh, chiếm cứ lấy những thứ tốt nhất của xã hội, nhưng đồng thời cũng cặn bã cùng sâu mọt của xã hội, người như anh không nên tồn tại đâu!”
Nhìn hiện trường càng ngày càng mất đi sự khống chế, nhìn tinh thần của mọi người kích động vô cùng, sắc mặt của Dương Tiến Nguyên hơi trầm xuống…
Xem ra, Cung Húc quả nhiên là không giữ lại được nữa …
Ngay khi toàn thể truyền thông lên tiếng oanh tạc Cung Húc, trong đám người đột nhiên lao ra một fan với tâm tình vô cùng kích động: “Cung Húc! Anh cái đồ rác rưởi! Sâu bọ trong đường cống chui ra này!”
“Chuyện gì xảy ra! Ngăn anh ta lại!” Dương Tiến Nguyên nổi giận la lên.
Bảo an vội vàng chạy tới, nhưng bởi vì đám người chật chội, người kia khí thế lực lại lớn vô cùng, trực tiếp hướng về chỗ của Cung Húc.
Một đạo ánh sáng lạnh lẻo thoáng qua, trên người của người mới tiến đến kia lại còn mang theo một con dao nhỏ, không khống chế được tâm tình, người đó dùng sức đánh về phía Cung Húc, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, tình cảnh hỗn loạn.
Ngay tại lúc người kích động kia đưa đao đâm về phía gò má của Cung Húc, trong nháy mắt, động tác của Diệp Oản Oản lại nhanh hơn một chút, cánh tay tựa như tia chớp đi qua ngăn chặn,mà đem Cung Húc che chở ở sau lưng mình, người kia té ngã trên đất, bị bảo an giờ mới chạy tới được đè trên mặt đất.
Chỉ là, trong lúc hỗn loạn đó, vì bảo vệ Cung Húc, cánh tay của Diệp Oản Oản đã bị cắt trúng, máu đỏ tươi nhất thời nhuộm thấu bộ âu phục màu trắng.
“Diệp ca!!!” Cung Húc nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Diệp Oản Oản, nhất thời vành mắt đỏ lên, cả người giống như một dã thú nổi giận cực điểm, một cước đem cái ghế bên cạnh đạp cho ngã xuống, sau đó liền chạy tới hướng người mới gây ra vết thương cho Diệp Bạch: “Tôi *** mẹ anh!”
Cung Húc níu lấy cổ áo người kia, quả đấm quơ lên thật cao, muốn đập xuống gương mặt của hắn ta…….
Toàn bộ truyền thông ở đây đều kích động không thôi bật máy quay lên, không kịp chờ đợi thưởng thức tuồng kịch này.
“Cung Húc.”
Một âm thanh như tảng băng ở sau lưng cậu ta nhàn nhạt vang lên, Cung Húc đang nổi điên nhưng mới nghe đến tên mình động tác trong nháy mắt ngừng ở nơi đó.
Nhưng khí tức của Cung Húc vẫn vô cùng lớn, vẫn y như cũ gắt gao nắm chặt người kia không buông tay, rõ ràng vẫn đang ở trong trạng thái phẫn nộ cùng mất khống chế.
Diệp Oản Oản lấy miếng vải của nhân viên làm việc đưa lên tiện tay băng bó cánh tay của mình một chút, sau đó không nhanh không chậm mở miệng nói: “Trở về.”