---
Cố Gia Diệp gia …
Diệp Y Y ngồi ở trước bàn trang điểm, đang ung dung thong thả liếc nhìn qua vô số đồ trang điểm và trang sức, châu báu ở trên bàn.
Lương Mỹ Huyên mặt tươi rói đứng ở một bên, "Y Y, mẹ giúp con chọn không sai đâu! Lễ đính hôn con hãy mang sợi dây chuyền này, đến lúc đó khẳng định sẽ kinh diễm toàn trường! Cái con nha đầu chết tiệt Diệp Oản Oản kia, không nghĩ tới lại càng ngày càng hấp dẫn! Bất quá dáng dấp xinh đẹp hơn nữa cũng vô dụng, vẫn đê tiện như thường thôi!"
Diệp Y Y nghe vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một gương mặt lóa mắt rạng rỡ, ngón tay vô thức siết chặt, "Lần này gia đình nhà ông bác, tất cả cũng đều nhận được lời mời sao?"
Lương Mỹ Huyên mặt đầy vẻ tức giận, "Đúng vậy! Không chỉ là Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, ngay cả Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân cũng đều được mời. Hai cái lão bất tử kia một mực luôn thiên vị, đến giờ vẫn chưa từ bỏ tâm tư muốn cho cháu trai ruột thừa kế gia sản!
Hết lần này tới lần khác, tên Diệp Mộ Phàm đó cũng không biết làm sao lại khôn ra, vô cùng khó chơi! Mẹ đã hết lần này tới lần khác tìm người, nhưng vẫn chưa tìm ra được cơ hội để bắt thóp hắn!"
"Vậy nữ nhân lần trước phái đi đâu?" Diệp Y Y hỏi.
Lương Mỹ Huyên cắn răng, "Cũng là không công mà về, quần áo đều đã cởi sạch, Diệp Mộ Phàm cũng không hề ‘lên’!"
Nữ nhân kia có bệnh AIDS! Nếu như Diệp Mộ Phàm bị nhiễm bệnh, vậy bọn họ coi như là “một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã” rồi, chỉ tiếc là không thành công.
"Diệp Mộ Phàm đoán chừng là bị đả kích nên đổi tính rồi, tính cảnh giác rất cao, không tiện hạ thủ..." Diệp Y Y ánh mắt hơi lạnh đi.
Lương Mỹ Huyên cười lạnh mở miệng nói, "Không có gì đáng ngại, Diệp Mộ Phàm không hạ thủ được, còn có cái con ngu xuẩn Diệp Oản Oản kia!"
Lương Mỹ Huyên nói xong, cầm lấy một hộp đựng nhẫn phủ lông nhung ở trên bàn trang điểm nâng lên.
Cái hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn phỉ thúy cực kỳ đẹp và tinh xảo, vừa nhìn liền biết là giá trị không hề nhỏ.
Nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt của Lương Mỹ Huyên sáng lên một cái, "Đây chính là nhẫn đính hôn của con và Việt Trạch đã chọn phải không? Thật là đẹp mắt!"
"Vâng." Nhắc tới Cố Việt Trạch, sắc mặt của Diệp Y Y mới hòa hoãn lại mấy phần.
Lương Mỹ Huyên khép cái hộp lại, mở miệng nói, "Y Y, chiếc nhẫn này, mẹ sẽ cầm đi đưa cho Hoàng Minh Khôn, bảo hắn ngay trong lễ đính hôn, tìm cơ hội len lén thả vào trên người của Diệp Oản Oản."
Ánh mắt Diệp Y Y lóe lên, "Mẹ, ý của mẹ là, giá họa cho Diệp Oản Oản, nói cô ta trộm chiếc nhẫn đính hôn của con?"
Lương Mỹ Huyên: "Không sai!"
Thần sắc Diệp Y Y hơi có chút chần chờ, "Như vậy... mà cũng được hả?"
Lương Mỹ Huyên ngữ khí đầy chắc chắc, "Cái bọn nhà nghèo kiết xác kia, nói bọn họ trộm đồ, mọi người khẳng định đều sẽ tin tưởng. Huống chi Diệp Oản Oản vẫn còn ghi hận trong lòng về chuyện của con cùng Việt Trạch ở chung một chỗ! Đến lúc đó trước mặt nhiều tân khách như thế, mẹ muốn nhìn xem cả nhà bọn họ còn mặt mũi nào mà ở lại Diệp gia!"
Diệp Y Y nghe vậy, gật đầu nói, "Không sai, đối phó với Oản Oản, loại bẫy rập trình độ này, cũng đã đủ rồi."
Lương Mỹ Huyên đã tính sẵn trong lòng. mở miệng nói, "Con chỉ cần ăn mặc thật đẹp, những chuyện khác giao cho mẹ là được, lát nữa mẹ sẽ nói với Hoàng Minh Khôn."
Nghe được tên của Hoàng Minh Khôn, Diệp Y Y hơi nhíu mày, "Mẹ, mẹ rốt cục lúc nào sẽ yêu cầu Hoàng Minh Khôn rời khỏi Diệp gia?"
Lương Mỹ Huyên nghe vậy, ôn nhu trấn an, "Y Y ngoan nào, mẹ biết con không thích hắn, bất quá, hắn vẫn còn hữu dụng. Rất nhiều chuyện của chúng ta, vẫn cần hắn đi làm, tay con cũng không thể dính tới những thứ này..."
Đáy mắt Diệp Y Y tràn đầy vẻ chán ghét, "Nhưng mà hắn..."
Lương Mỹ Huyên: "Yên tâm, hắn không uy hiếp được địa vị của con. Tất cả mọi thứ ở hiện tại hắn có thể có, cũng đều dựa vào con. Hắn còn sợ sự tình bại lộ hơn cả con..."