---
Trương Tác Niên làm sao có thể nghĩ đến, nữ nhân này, lại có thể thật sự là đệ tử Cung lão.
Nếu sớm biết được Diệp Oản Oản là đệ tử Cung lão, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện trêu vào…
"Cung lão, vị học viên này, thật sự là đệ tử của ngài?"
Nam nhân cầm đầu chấp pháp đội, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc hơi có chút kinh ngạc.
"Còn cần ta lặp lại lần nữa sao?"
Cung lão nhìn chằm chằm hắn ta, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ.
"Cung lão, tôi không phải là có ý này..."
Nam nhân cầm đầu chấp pháp đội lắc đầu một cái, như là còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Nhưng, cho dù Diệp Oản Oản là đệ tử Cung lão, đã làm ra chuyện đào ngũ, chỉ sợ cũng khó mà bảo toàn.
"Coi như là đệ tử trưởng lão, làm ra chuyện như thế, vẫn như cũ khó thoát khỏi bị học viện trách phạt."
Giờ phút này, Mạnh Khả trước đó một mực không mở miệng, mặt không cảm xúc lên tiếng.
Nghe câu này, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ lạnh như băng của Cung lão, trong nháy mắt rơi vào trên người Mạnh Khả: "Tiểu bối, ngươi là đang nói chuyện cùng ta sao?"
Bị Cung lão lạnh lùng nhìn chăm chú, chân mày Mạnh Khả hơi hơi nhíu lại, phảng phất như có một tòa núi cao đặt ở trên người của mình, ngay cả hơi thở cũng đều có chút khó khăn.
"Ha ha..."
Bỗng nhiên trong lúc đó, một vị lão giả mặc kim bào khác chậm rãi đi đến đây, đi tới bên cạnh Mạnh Khả.
Nhìn thấy kim bào lão giả, thần sắc Mạnh Khả khẽ đổi, liền vội vàng ôm quyền hành lễ: "Sư phụ."
"Tham kiến trưởng lão Lôi Hạ!"
Nhìn thấy kim bào lão giả hiện thân, đám người chấp pháp đội và Trương Đạt liền vội vàng hành lễ.
Nhất là Trương Đạt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vị trưởng lão Lôi Hạ này, cũng là một trong tứ đại trưởng lão của học viện Xích Diễm, cũng là đối thủ một mất một còn của Cung lão.
Năm đó, sau khi Nhiếp Vô Ưu mất tích, Nhiếp Linh Lung gia nhập học viện Xích Diễm, chính là bái nhập môn hạ của vị trưởng lão Lôi Hạ này. Cũng với sự chỉ điểm của ông ta, ả ta đã tự mình phá vỡ từng kỷ lục một của Nhiếp Vô Ưu tại học viện Xích Diễm, đem Cung lão chọc tức tới hộc máu.
Nhất là trong mấy năm gần đây, đồ nhi của trưởng lão Lôi Hạ, cơ hồ đều đối chọi với đệ tử Cung lão, chèn ép người của Cung lão.
Nhìn thấy Lôi Hạ xuất hiện, trong mắt Cung lão hiện ra một vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Ông ta cùng với Lôi Hạ, từ thời thiếu niên, đồng thời gia nhập học viện lính đánh thuê Xích Diễm.
Cái tên Lôi Hạ này, lúc còn trẻ tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, thừa dịp chính Cung lão không có ở học viện, làm nhục ái thê của ông.
Ái thê cảm thấy hổ thẹn đối với ông, không lâu sau đó đã tự sát, khí tuyệt bỏ mình.
Mà Lôi Hạ lại luôn miệng nói là ái thê của Cung lão chủ động câu dẫn hắn ta...
Học viện và Cung lão cũng không có chứng cớ, cộng thêm khi đó Lôi Hạ đã trở thành trụ cột của học viện Xích Diễm. Cho nên, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
Hơn 20 năm trước, sau khi Cung lão say rượu liền đi tìm Lôi Hạ báo thù, hai người khơi mào nội loạn tại học viện Xích Diễm. Cuối cùng vì Cung lão say rượu, thực lực không cách nào toàn lực phát huy, bị thương mà chấm dứt.
"Cung lão, ngươi dầu gì cũng là một trong tứ đại trưởng lão của học viện Xích Diễm! Đồ nhi của mình không có bản lĩnh, liền đích thân ra mặt, khi dễ đồ nhi của Lôi mỗ sao?"
Giờ phút này, Lôi Hạ trừng mắt nhìn Cung lão một cái, cười lạnh.
"Trưởng lão Lôi Hạ, là đồ nhi của Cung lão đào ngũ..." Lúc này, Trương Đạt thấp giọng mở miệng nói.
Nghe lời tố cáo này, khóe miệng Lôi Hạ hơi hơi nhếch lên: "Đồ nhi... Cung lão, vị đồ nhi cấp D này của ngươi, ngược lại cũng có chút bản lĩnh! Ngay cả chuyện đào ngũ, cũng dám làm được!"
Đào ngũ chính là đại kỵ của học viện. Đừng nói chi là đệ tử của trưởng lão, cho dù là đệ tử của viện trưởng, nếu như dám đào ngũ, coi như viện trưởng tự mình ra mặt, cũng tuyệt đối đảm bảo không thoát được.
Thấy Cung lão và trưởng lão Lôi Hạ ra mặt, sự tình càng náo càng lớn, đã làm kinh động rất nhiều cao tầng của Xích Diễm ở xung quanh, bao gồm cả đội trưởng chấp pháp đội, và rất nhiều trưởng lão cao tầng khác.