Editor: Hyna Nguyễn
————————————————–
“Chỗ của em sao…? Truyền thông Quang Diệu?”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy cười khổ: “Từ một chỗ làm lao động tay chân đổi đến một địa phương khác cũng làm lao động tay chân? Vẫn là công ty đối nghịch với Diệp gia?”
Diệp Oản Oản mặt không thay đổi mà mở miệng hỏi lại: “Công ty đối địch thì như thế nào?”
Diệp Mộ Phàm hơi nhíu mày: “Chuyện này…”
Thật ra thì Oản Oản nói không sai, địch nhân của địch nhân sẽ là bằng hữu, đối với hắn mà nói, bây giờ Hoàn Cầu đúng là lựa chọn tốt nhất, ít nhất tay chân của Diệp Thiệu An tuyệt đối chen vào không tới, Trầm gia càng không cần phải nói nhiều.
Nhưng vấn đề là…
“Oản Oản, em mới ra đời không lâu, rất nhiều chuyện cũng không quá đơn giản. Muốn vào Quang Diệu nói dễ vậy sao?
Em phải biết, truyền thông Quang Diệu là chi nhánh trong công ty Hoàn Cầu có thực lực mặc dù ở cuối danh sách các chi nhánh, nhưng so với toàn bộ giới giải trí không thể khinh thường được, giải trí Tụ Tinh tuy nói hai năm qua danh tiếng cường thịnh, nhưng gần đây khi cùng Quang Diệu xung đột mấy lần cũng rõ ràng không chiếm được phân nửa chỗ tốt.
Nhất là ở Quang Diệu có tổng thanh tra nghệ sĩ mới nhậm chức, bối cảnh không rõ, mới vừa lên chức đảm nhiệm không có mấy ngày liền vận hành hoàn mỹ mọi việc, lấy dự cảm cùng ánh mắt bén nhạy vượt mức quy định, đem một nghệ sĩ hết thời trở nên nổi tiếng, cầm người khác đến cướp nhân vật mà mình muốn, cuối cùng thậm chí đem lão đại Chu Văn Bân của Quang Diệu dồn xuống đài, cướp lấy vị trí đó.
Nghe nói, Quang Diệu trong quý này lần đầu tiên công trạng trực tiếp tang gấp đôi, thoát khỏi vị trí đội sổ.
Nếu chỉ là xin việc giống như một vị trí tiểu trợ lý, có lẽ còn có thể, nhưng chức vị tạo hình trọng yếu cho minh tinh nòng cốt như vậy, muốn tại người tinh ý trước mặt như vậy, qua mặt hắn, nói dễ hơn làm nha?” Diệp Mộ Phàm lắc đầu cười khổ, cơ bản không ôm hy vọng gì.
Bây giờ Diệp Mộ Phàm đều chỉ nghĩ là Diệp Oản Oản làm ở tại Quang Diệu chỉ là một thực tập sinh, tiểu trợ lý mà thôi.
Nghe thấy lời của Diệp Mộ Phàm, thần sắc của Diệp Oản Oản có chút vi diệu: “Cái người mới nhậm chức tổng thanh tra nghệ sĩ kinh tế bộ đó, có đáng sợ như anh nói vậy không?”
Diệp Mộ Phàm nhìn cô một cái: “Em công tác tại Quang Diệu, chẳng lẽ không biết sao? Bất quá cũng khó trách, phỏng chừng em còn không thể tiếp xúc với mấy người quản lý tầng cao kia đâu.”
Diệp Oản Oản nghe xong, ngược lại cũng không phản bác gì, trực tiếp mở miệng nói: ” bộ thiết kế tạo hình ở Quang Diệu đang tuyển người, ngày mai khảo hạch, em đã giúp anh ghi danh, ngày mai anh đi qua đó một chuyến đi, không thử một chút làm sao biết không có khả năng, nói không chừng người ta rất coi trọng tài năng thiên phú của anh đấy, anh không cần khảo hạch liền thông qua thì sao?”
“Làm sao có thể…” Diệp Mộ Phàm lắc đầu cười một tiếng, chỉ coi như là em gái đang dỗ chính mình vui vẻ mà thôi.
Vốn là muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không muốn để cho em mình thất vọng, sắc mặt gượng gạo mà mở miệng nói: “Được rồi, ngày mai anh đi thử một chút, chẳng qua là, anh không muốn em ôm hi vọng quá lớn…”
Diệp Oản Oản gật đầu: “Được.”
“Oản Oản…” Diệp Mộ Phàm nhìn em gái trước mắt mình, muốn nói lại thôi.
“Làm sao?”
Diệp Mộ Phàm cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy: “Thật xin lỗi… Nếu như không phải là em, anh khả năng cả đời này đều giống như người ngu ngốc một dạng bị lừa chẳng hay biết gì… Anh căn bản không xứng đáng làm anh trai của em… Anh không có chăm sóc kỹ em, bảo vệ tốt em, ngược lại còn làm cho em một cô gái tới bận tâm những chuyện này…”
Diệp Oản Oản nhìn lấy người anh trai mình từ trước đến giờ luôn hăm hở, giờ phút này phảng phất như mất ánh sáng, nhẹ nhàng thở dài một cái: “Anh nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì cũng đừng không có lý tưởng nữa, bắt đầu từ hôm nay chăm chỉ làm việc, không cho lại đua xe đánh bạc làm loạn quan hệ nam nữ lung tung nữa.”
Diệp Mộ Phàm cười khổ: “Em xem bộ dáng giờ của anh, nào có vẻ như nhà tư sản để chơi đùa những vật kia…”
“Thành tư sản liền chơi đùa sao?”
“Không chơi không chơi!”
“Tốt rồi, mau trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chờ tin tức tốt của anh.”
“Được.” Diệp Mộ Phàm đáp lời, đáy mắt vẫn là một mảnh mê mang…