---
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm lại nói: "Năm đó, Không Sợ Minh của cô tấn công A Tu La, cừu hận kết xuống. Bây giờ, cô lại dám một người một ngựa đi tới địa bàn của Tu La Chủ."
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng ở đâu ra một người một ngựa! Không phải là có mang theo Thất Tinh Bắc Đẩu, còn có nhóm ba người Tru Tinh hay sao?
Diệp Oản Oản theo bản năng hướng về bốn phía quan sát, bỗng nhiên nhất thời biến sắc…
Thất Tinh Bắc Đẩu cùng nhóm ba người Tru Tinh, thật giống như... bị nàng bỏ quên?
Diệp Oản Oản cũng không kịp phản ứng lại Kỷ Tu Nhiễm, lập tức gọi điện thoại cho Bắc Đẩu.
"Phong tỷ, tỷ cũng quá hố hàng rồi đi... Tỷ tự mình chạy đi, làm sao lại bán đứng bọn đệ? Cũng còn may bọn đệ kịp chạy ra ngoài. Hiện tại đám Tóc Quăn đang tìm bọn đệ đòi tiền đây! Đòi 100 ngàn phí bảo kê!"
Rất nhanh, trong điện thoại truyền tới tiếng cãi vã và mặc cả của Bắc Đẩu và Tóc Quăn. Sau khi Diệp Oản Oản xác định mấy người bình an vô sự, lúc này mới cúp điện thoại.
Lúc này, ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm, rơi vào trên người Diệp Oản Oản, không khỏi lắc đầu một cái: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
"Hả..." Nghe tiếng, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, lời này của Kỷ Tu Nhiễm là có ý gì.
"Cô vẫn là cô, y hệt năm đó, tuy là tính tình quậy phá đã thu liễm đi rất nhiều, nhưng về bản chất, vẫn là không sợ trời không sợ đất." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy, hơi nhíu mày. Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, dường như trong lời nói có ẩn ý gì đó à nha…
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng hỏi cho rõ ràng, Kỷ Tu Nhiễm lại hướng về phía Khô Cốt nói: "Trở về Kỷ phủ."
"Ặc ặc, chở tôi về Không Sợ Minh đi chứ..." Diệp Oản Oản nói.
"Hôm nay theo tôi về nhà." Giọng nói của Kỷ Tu Nhiễm, chắc như đinh đóng cột.
"Hả?" Sống lưng Diệp Oản Oản nhất thời thẳng băng.
Cùng anh ta về nhà?
Đến thăm nhà của vị hôn phu dường như cũng là hợp tình hợp lý, Diệp Oản Oản thật sự không có lý do để cự tuyệt, cũng chỉ có thể đáp ứng, "Ừm..."
Diệp Oản Oản phát hiện, tựa hồ là hôm nay tùy tiện đi đến sự hội nghị Tu La Chủ, đã chọc cho Kỷ Tu Nhiễm không vui.
Bất quá cũng khó trách được, lần này quả thật rất nguy hiểm.
Nhưng mà sóng gió này hiển nhiên cũng không thua thiệt. Nếu như nàng không tới, cũng không có khả năng sẽ phát hiện ra Tu La Chủ và Tư Dạ Hàn có tướng mạo giống nhau, lại sẽ càng không biết được cặn kẽ thông tin về “Tư Dạ Hàn” ở cổ tộc Tư thị như vậy.
Hồi lâu sau, chiếc xe lái vào Kỷ khu.
Kỷ khu được mệnh danh theo Kỷ gia, cũng như vị trí của Nhiếp gia, được gọi là Nhiếp khu của Độc Lập Châu. Một điểm này, Diệp Oản Oản đã sớm biết được.
Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản sắp buồn ngủ, chiếc xe rốt cục cũng ngừng lại.
Trong tầm mắt, là một phủ đệ to lớn đến mức làm cho người ta không thể thấy được hết toàn bộ. Trước cửa phủ đệ, có hai con rồng đá trông rất sống động, mỗi một con dài đến mấy chục thước, khí phái siêu nhiên.
Nhìn thấy những gì trước mắt, Diệp Oản Oản không khỏi chắc lưỡi hít hà. Cái Kỷ gia này... trong nhà không phải là có mỏ vàng đấy chứ?
Sau khi Khô Cốt đi xuống xe, liền giúp Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm đem cửa xe mở ra.
Đứng ở trước cửa Kỷ phủ, Diệp Oản Oản đầy tự ti mặc cảm. Không so sánh thì thôi, đem so với cường hào giàu nứt đố đổ vách thế này, quả thật là vạn tiễn xuyên tâm.
"Tu Nhiễm."
Lúc này, đột nhiên từ trong phủ Kỷ gia, đi ra một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái tóc dài tới eo, tướng mạo duyên dáng, bộ dáng nhìn có vẻ vô cùng động lòng người.
Thời điểm nhìn thấy bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm là Diệp Oản Oản, chân mày cô gái nọ hơi hơi nhíu lại, mở miệng hỏi: "Tu Nhiễm, vị này là…?"
"Một vị bằng hữu." Kỷ Tu Nhiễm hờ hững trả lời.
"Bằng hữu?"
Nghe vậy, cô gái kia sững sờ, thậm chí có chút khó tin.
Kỷ Tu Nhiễm từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không có bạn khác giới. Trước kia còn có một người tên là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia khá là thân thiết từ nhỏ. Nhưng từ sau khi Nhiếp Vô Ưu mất tích, bên người Kỷ Tu Nhiễm lại chưa bao giờ có một nữ nhân nào khác.