Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Diệp Oản Oản nói xong, trực tiếp tự xoay người rời đi.
Sau lưng, thiếu niên mới vừa rồi trong lúc giãy giụa đã lăn lộn làm cho toàn thân mình đều là cây cỏ đất sét, cổ áo còn bị cưỡng ép xé bung ra mấy cái nút áo, đơn giản là một bộ tư thái chịu khổ dày xéo.
Diệp Oản Oản đi rồi Tư Hạ qua thật lâu mới tỉnh hồn lại, siết chặt quả đấm sắc mặt hung ác khẽ nguyền rủa một tiếng.
Ban đêm gió thật lạnh, trên đỉnh đầu càng phát ra ánh trăng lạnh lẽo.
Tư Hạ không nhúc nhích ngây ngô ngồi ở chỗ đó.
Không biết sau bao lâu, cậu ta chậm rãi đem đầu chôn ở giữa gối, sống lưng khẽ run, hai tay đặt trên bãi cỏ lấy ra vết tích sâu đậm, “Cậu mới không phải…”
Âm thanh của cậu càng phát ra âm trầm, “Cậu mới không phải tỷ tỷ… Tỷ tỷ của ta không phải là người xấu xí như vậy…”
Chốc lát sau lại tĩnh mịch yên lặng.
Thiếu niên giống như bị hút khô tất cả tức giận, lúc đầu âm thanh ác độc âm trầm nảy sinh thoáng cái trở nên vô cùng suy yếu, “Tỷ tỷ… Tỷ tỷ mới sẽ không đối với ta như thế…”
…
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản là bị Giang Yên Nhiên kinh hô đánh thức.
“A —— “
Chỉ thấy nha đầu kia vẻ mặt kinh hoảng thất thố mà xoay mình ngồi dậy, nhuộm đầy đỏ ửng gò má hai tràn đầy ảo não.
Xem bộ dáng là đã tỉnh rượu rồi lại nhớ tới việc mình làm tối hôm qua.
“Cậu tỉnh rồi sao? ” Diệp Oản Oản ngáp một cái.
Giang Yên Nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt cơ hồ cũng sắp muốn khóc, lời nói không có mạch lạc nói, “Oản Oản… Tớ… Tớ tối hôm qua…”
“Cậu tối hôm qua sao à nha? ” Diệp Oản Oản vẻ mặt cái gì cũng không biết.
“Trời ơi! ” Giang Yên Nhiên che mặt, “Hôm qua… Tối hôm qua tâm tình của tớ không tốt nên có uống một chút rượu… Sau đó có phải là tớ còn gọi điện thoại cho cậu hay không… Cậu nói để cho tớ ở đó chờ… Để cho người tới đón tớ…”
“Đúng vậy! Thế nào?”
“Sau đó Sở Phong tới, muốn đưa tớ trở về nhà trọ nhưng Tống Tử Hàng không biết làm sao tìm được tớ, một mực quấn tớ không thả, còn nói là tớ còn thích hắn, nói tớ đang dùng Sở Phong trả thù hắn kích thích hắn… Hắn còn đả thương Sở Phong…”
“Sau đó thì sao?”
Mặt của Giang Yên Nhiên càng đỏ hơn, “Sau đó tớ quá tức giận, vì phản bác lời nói của Tống Tử Hàng, ngay trước mặt của hắn hôn Sở Phong! Ngày… Tớ về sau cũng không dám uống rượu nữa đâu…”
“A, thật ra thì tớ ngược lại cảm thấy cậu có thể lại uống nhiều một chút…”
Giang Yên Nhiên cũng không biết có nghe lời lẩm bẩm của Diệp Oản Oản hay không, không ngừng mà nói tiếp, “Tớ căn bản cũng không chắc chắn chính mình đối với Sở Phong có cảm tình hay không, tại sao có thể làm ra sự tình cho hắn hiểu lầm như vậy được! Tệ hơn chính là tối hôm qua tớ còn nói thẳng bắt đầu từ hôm nay hắn chính là bạn trai tớ nữa chứ!”
Ai nha so với tưởng tượng của cô tiến triển còn thuận lợi!
Diệp Oản Oản cười nói, “Tiểu tử kia vận khí cũng quá tốt rồi chứ? Tớ đều muốn ghen tị với hắn a!”
Không chỉ có cô là thần trợ công, ông trời cũng đang giúp hắn!
Giang Yên Nhiên thần sắc bất đắc dĩ nói “Oản Oản, cậu đừng nói giỡn nữa, mau giúp tớ nghĩ một chút biện pháp đi, tớ nên làm gì bây giờ?”
Diệp Oản Oản không chút nghĩ ngợi mà trả lời, “Rất đơn giản a, nói cho hắn biết, cậu uống nhiều rượu nên tối hôm qua dù có làm hay nói gì hết thảy tất cả đều không tính toán gì hết.”
Ánh mắt của Giang Yên Nhiên nhất thời sáng lên một cái, “Thực sự có thể làm vậy sao?”
Diệp Oản Oản gật đầu: “Dĩ nhiên có thể a, nhiều lắm là một ngày nào đó trong hồ của Thanh Hòa có một bộ thi thể của nam nhân mà thôi a!”
Giang Yên Nhiên: “…”
“Phốc… ” Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, “Trêu câu thôi nếu như cậu thực sự rất ghét hắn, thừa dịp còn sớm nói rõ ràng tự nhiên là tốt nhất!”
Giang Yên Nhiên lập tức mở miệng, “Tớ không có ghét hắn… ” thậm chí…
Diệp Oản Oản cũng hiểu tâm tình của cô bây giờ, dù sao vẫn chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, đột nhiên thoáng cái gặp phải nhiều chuyện như vậy, hỗn loạn sẽ quấn quít cũng là khó tránh khỏi.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, ngay sau đó đứng lên, đi tới cửa sổ trước mặt, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn về phía Giang Yên Nhiên mở miệng nói, “Yên Nhiên, cậu qua đây, nhìn cái này một chút rồi hẳn đưa ra quyết định của mình.”