Editor: Hyna Nguyễn + Windy
————————-
Cô mới trực tiếp nói với Tư Dạ Hàn, cô muốn xem những thứ tài liệu này nhưng Tư Dạ Hàn lại không có tỏ vẻ phản đối chút nào.
Trước kia cô vẫn cho rằng Tư Dạ Hàn không có phòng bị cô chẳng qua bởi vì anh coi cô là một món đồ chơi không quan trọng, nhưng với tình huống bây giờ, nếu cô thật sự là một món đồ bị bỏ đi thì anh sao có thể cho phép cô nhúng tay vào chuyện trọng yếu như vậy được chứ?
Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì kiếp trước Tư Dạ Hàn từng nhiều lần cố ý để cho cô nhúng tay vào công việc của công ty, đoán chừng là muốn để cho cô tăng lên lực uy hiếp đối với những người khác, lót đường cho tương lai của cô, chẳng qua là những cơ hội đó lại bị cô nghĩ thành anh cố ý làm khó mình, tất cả đều làm hỏng, rồi làm cho tiếng oán than càng thêm dậy đất…
Dưới lầu, Hứa Dịch đang cùng đám người hầu giao phó sự tình, Lưu Ảnh một thân sát khí đi vào.
Hứa Dịch nhìn người đi tới, lên tiếng chào hỏi: “Lưu Ảnh, đã trở lại rồi sao?”
Lưu Ảnh mặt lạnh mở miệng nói: “Hứa Dịch, anh theo tôi tới đây một chút.”
Thấy Lưu Ảnh sắc mặt không được tốt lắm, Hứa Dịch cũng nghĩ tới chắc đã có chuyện gì xảy ra rồi, vẫy tay cho người làm lui đi sau đó, đi theo Lưu Ảnh tới trong sân.
Hai người một trước một sau mà đi tới trong sân góc tối không người.
Vừa mới đứng lại, Lưu Ảnh đột nhiên xoay người, một quyền đập vào trên mặt của Hứa Dịch.
Tiếng xé gió đột nhiên truyền tới, Hứa Dịch hoàn toàn không có phòng bị, lại bị một quyền đập xuống mặt, toàn bộ não ông ông vang dội.
Cả người Lưu Ảnh giống như phẫn nộ bị lửa thiêu đốt nói: “Hứa Dịch! Anh có phải không đã quên chính mình là thân phận gì, mà ngay cả chủ nhân của chính mình là ai cũng đều quên mất rồi hay không?!”
Hứa Dịch thật lâu sau đó mới từ trong choáng váng tỉnh lại, chậm rãi thẳng người đứng lên, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Lưu Ảnh đang đứng trước mắt mình đáp: “Cậu muốn nói cái gì?”
Lưu Ảnh cười lạnh: “Nói cái gì sao? Tôi muốn nói đến dáng vẻ của anh khi quỳ gối xu nịnh cô gái kia đó!”
Hứa Dịch mặt không thay đổi mà mở miệng nói lại: “Lưu Ảnh, chú ý lời nói của cậu chút đi! Cậu cũng đừng quên, chính Oản Oản tiểu thư là người đã cứu ông chủ, đã cứu mọi người chúng ta, bao gồm cả cậu đó!”
Lưu Ảnh khẽ xì một tiếng: “Đây chính là lý do của anh sao? Nếu không phải bởi vì chuyện lần đó, anh nghĩ rằng tôi còn có thể nhịn đến bây giờ sao?
Nguyên bản tôi cũng không muốn như vậy, nhưng lần này cô ta lại tùy tiện ngăn cản chuyện giải phẫu, anh có biết ông chủ sẽ bị cô ta hại chết hay không?
Huống chi lần đó chẳng qua chỉ là bởi vì có nội tuyến lộ ra tin tức thôi, vậy mà anh cho rằng đó công lao của cô ta sao? Cô ta có tư cách gì mà nhúng tay vào công việc của công ty chứ, có tư cách gì mà ra lệnh chúng tôi, thậm chí nhục nhã Nhược Hi tiểu thư?!”
Nghe được lời nói của Lưu Ảnh, Hứa Dịch trầm mặc trong chốc lát.
Diệp Oản Oản làm những chuyện kia căn bản cũng không phải là nội tuyến nói cho cô ấy biết, người nội tuyến kia đã sớm chết rồi, nếu không phải là do có Diệp Oản Oản thì bọn họ tất cả mọi người đều đã chết hết rồi.
Mặc dù hắn không biết tại sao Diệp Oản Oản lại biết những thứ này, nhưng hắn tin tưởng Diệp tiểu thư đối với ông chủ mình không có chút ác ý nào cả.
Nhưng hắn không có cách nào nói cho Lưu Ảnh biết những thứ này được, Lưu Ảnh đối với Diệp Oản Oản thành kiến đã quá sâu, nếu như biết Diệp Oản Oản biết những chuyện mà không ai biết như vậy, khó tránh khỏi sẽ đưa tới càng nhiều vấn đề rắc rối mà thôi.
Thấy Hứa Dịch yên lặng, ánh mắt của Lưu Ảnh càng thêm lạnh giá: “Làm sao vậy? Không còn lời nào có thể nói nữa sao? Anh đã hoàn toàn bị cô gái kia thu mua che mắt mất rồi!”
Ánh mắt của Hứa Dịch kiên nghị mà nhìn chằm chằm Lưu Ảnh, từng chữ từng chữ một mà mở miệng nói: “Lưu Ảnh, kỳ hạn ba tháng chưa tới, mọi chuyện không có thể nói trước kết quả được, ai cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận.
Còn nữa, Oản Oản tiểu thư cũng không phải là giống như cậu nhìn thấy bề ngoài như vậy đâu, cô ấy không phải là thiên kim tiểu thư hèn yếu không hiểu biết gì, mà ngược lại, cô ấy là người hữu dũng hữu mưu, trầm tĩnh.
Coi như những tin tình báo kia đều là nội tuyến nói cho cô ấy biết, nhưng cậu đã từng để tay lên ngực mình tự hỏi chưa, tại sao cô ấy chỉ là một người con gái, nhưng lại có thể dưới tình huống đó mặt không đổi sắc thành công lừa gạt nhóm người Thí Huyết Minh hung ác như vậy? Chuyện đó chẳng qua chỉ là dựa vào vận khí mà thôi sao?
Lưu Ảnh, cậu luôn là người mang theo cảm tình của mình tới phán xét cô ấy, đã mất đi tính khách quan rồi, nên tôi hiện tại không muốn cùng cậu tranh luận.”
Hứa Dịch nói xong, tiện tay lau vết máu ở khóe miệng một cái rồi nói tiếp: “Còn nữa, tôi rất rõ ràng tôi đang làm gì!”