______________________
“Chỉ cần giao ra Nhiếp Vô Ưu… Tôi liền cho phép các người tiếp tục tồn tại ở mảnh đất này.” Nhiếp Vô Danh đi lên trước, nhẹ giọng cười nói.
“Tôi… Nhiếp Vô Ưu tiểu thư …Tôi thật sự chưa từng thấy qua… Càng không có đem cô ấy nhốt ở chỗ này…” Ông lão mặc áo trắng thân thể khẽ run lên.
“Đội trưởng, tôi cảm giác lão già này, cũng không có can đảm để ra tay với Nhiếp Vô Ưu, tuy là phản đồ Nhiếp tộc, nhưng ẩn núp Nhiếp tộc cũng không kịp, làm sao còn dám trêu chọc Vô Ưu?” Tà mị thanh niên một thân trang phục đạo sĩ mở miệng.
“Ừ, cậu nói cũng có lý.” Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái: “Nếu như thế, phản đồ này, cũng không cần thiết phải giữ lại, giết.”
“Không… Không được!” Ông lão mặc áo trắng trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, cả người lùi bước về phía sau.
“Phốc”!
Nhưng mà, đột nhiên lại xuất hiện một cái dao găm sắc bén, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của ông ta.
Mắt thấy tộc trưởng bị giết, bên trong đại sảnh cả một đám trưởng lão đều kinh hoảng thất thố.
“Các người cũng không cần sợ hãi.” Nhiếp Vô Danh nhàn nhạt mở miệng: “Nhiếp tộc phản đồ, chỉ một mình ông ta, sau này, các người chỉ cần đổi một gia chủ, là được tiếp tục tồn tại.”
“Cảm… Cảm ơn…” Mấy vị trưởng lão luôn miệng nói cám ơn.
“Ừ, nếu không chê phiền toái, vậy liền đi kiếm thêm sủi cảo đi.” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
“A… Sủi cảo?”
Mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn nhau.
“Đội trưởng muốn ăn sủi cảo, còn không mau đi đi!” Người ngoại quốc làm nghề dọn gạch nói.
“Dạ dạ dạ…” Mấy vị cao tầng gật đầu liên tục.
“Trừ sủi cảo, phải có thêm rượu ngon thức ăn ngon…” Nhất Chi Hoa bổ sung.
“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề…”
Mấy vị trưởng lão xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng lui ra.
Không lâu sau, thi thể ông lão mặc áo trắng cùng những người khác cũng bị kéo xuống, phòng khách bị rửa sạch một lần.
“Bọn họ giết gia chủ… Chẳng lẽ, chúng ta cứ tính để như vậy?!”
Một vị trưởng lão cắn răng nói.
“A, ông có biết Nhiếp Vô Danh là ai không? Đừng nói Nhiếp Vô Danh, ông có biết bốn tên thủ hạ của hắn là ai không?! Ông nếu ngu muội không biết điều sẽ làm cho Chu gia, hoàn toàn bị huỷ diệt!” Một vị trưởng lão khác cười lạnh.
“Bọn họ rốt cuộc là ai?” Có người mang sắc mặt nghi ngờ.
Vị trưởng lão kia thân thể khẽ run, cuối cùng lắc đầu một cái, cũng không giải thích, chỉ tranh thủ thời gian để cho người chuẩn bị sủi cảo.
…
Nhiếp Vô Danh ngồi ở ghế chủ vị, chân mày cau lại.
Vốn hắn cho rằng, tuần này trong nhà sẽ có tung tích của Nhiếp Vô Ưu, nhưng chưa từng nghĩ, đến cuối cùng, vẫn là công dã tràng.
“Đội trưởng, Chu gia thật có tiền, chúng ta bắt họ giao ra 180 vạn có được không?” Nhất Chi Hoa cười nói.
“Đội trưởng, cái tên biến thái này nói đúng a, anh khi đó ra quy định không cho phép dùng võ lực kiếm tiền, chúng tôi cũng không thành thạo nghề gì, cũng không biết năm tháng nào mới có thể tìm được Nhiếp Vô Ưu, trong khoảng thời gian này, chúng ta ăn cái gì, uống gì a…” Tà mị đạo nhân mở miệng nói.
“Ý của cậu là tôi và các cậu cùng đi giựt tiền?” Nhiếp Vô Danh âm thanh dần dần lạnh.
“Đội trưởng, chúng tôi chỉ đùa một chút, loại chuyện như thế này, tôi cực kỳ khinh thường! Giành được 180 vạn, không bằng dựa vào chính mình cần cù kiếm được 180 vạn!” Nhất Chi Hoa thấy Nhiếp Vô Danh trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh lẽo, bỗng nhiên đổi lời nói.
“Đúng đúng đúng… Tên biến thái nói đúng, tôi cũng sẽ nỗ lực, tính quẻ cho nhiều người, chúng ta chẳng lẽ còn có thể đói chết được? Đội trưởng cứ yên tâm!” Tà mị đạo nhân gật đầu liên tục bảo đảm.
“Tôi cho các cậu thêm mấy tháng, nếu như còn không tìm được Vô Ưu, tôi liền giết chết các cậu.” Nhiếp Vô Danh lạnh giọng cảnh cáo.