---
Lâm Khuyết nói xong, tò mò hỏi, "Cửu ca, nếu như Diệp Oản Oản là người của Độc Lập Châu, nhà của nàng ở đâu, cha mẹ ở nơi nào, lại tên gọi là gì?"
Hắn đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về người trong mộng của vị Cửu ca dũng mãnh này, nhưng vẫn không biết được, thân phận thật sự của nàng rốt cuộc là ai?
Hiện tại được đấy chứ, lại còn thêm danh hiệu “người của Không Sợ Minh”!
Bí mật của nữ nhân này hẳn cũng quá nhiều rồi đi?
Giấu nhiều bí mật vậy, nàng cũng không thấy mệt sao?
"Chuyện này có trọng yếu không?" Tư Dạ Hàn sắc mặt trong trẻo lạnh lùng mở miệng hỏi.
Oản Oản chưa bao giờ nói với anh, tên họ chân chính của nàng, cũng như là thân thế, nhưng anh cũng không hề để ý.
"Híc, được rồi được rồi, không nói thì không nói vậy, vậy sau đó thì sao?" Hai con ngươi của Lâm Khuyết sáng rỡ lên, chưa thỏa mãn tiếp tục hỏi thăm Cửu ca của hắn.
Hiếm thấy Cửu ca lại có thể sẽ nguyện ý nói với hắn những chuyện này nha! Quả thật là cơ hội tốt ngàn năm có một!
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn lại không tiếp tục nhiều lời, chẳng qua là thần sắc càng ngày càng trống vắng.
Thiếu nữ xuất hiện ngoài ý muốn kia đã chiếm trọn cả cuộc đời anh, tâm hồn anh, thậm chí, sau khi anh và nàng đột phá đường ranh giới sau cùng kia…
Diệp Oản Oản lại đột nhiên mất tích hơn 10 tháng, vô tích vô tăm, giống như bốc hơi khỏi thế gian...
Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn tìm kiếm nàng. Nhưng mà, sau khi tìm ra được Diệp Oản Oản, cũng là lúc vụ tai nạn kia xảy ra…
Trong đầu của Tư Dạ Hàn, lần nữa hiện ra tình huống ngày đó.
Diệp Oản Oản toàn thân dính máu đỏ tươi, giống như từ trong địa ngục bò ra ngoài.
Nếu như không phải là anh bởi vì cơ duyên xảo hợp tìm được nàng, chỉ sợ... nàng đã không trụ được…
Mỗi lần nghĩ tới đây, anh đều vô cùng sợ hãi.
Mà một thân thương thế này của anh... Cũng là bởi vì vụ tai nạn kia!
Sau khi Diệp Oản Oản trọng thương tỉnh dậy, cái gì cũng không chịu nói, chẳng qua chỉ khẩn cầu Tư Dạ Hàn, bảo anh đem mình rời khỏi Độc Lập Châu, vĩnh viễn không quay trở lại...
Vì vậy, anh mới giải tán A Tu La, dẫn theo nàng quay trở về Hoa quốc.
Nhưng mà, sau khi đến Hoa quốc…
Cũng không biết trên người của nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Diệp Oản Oản mỗi ngày thống khổ đến mức sống không bằng chết, giống như bị điên vậy, tự giày vò bản thân mình, lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí tự gây tổn thương cho mình.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản khẩn cầu Tư Dạ Hàn, thanh trừ tất cả ký ức của mình.
Ngay từ đầu Tư Dạ Hàn căn bản không đồng ý chuyện hoang đường như vậy. Nhưng mà theo tình hình của nàng càng ngày càng tệ hại, anh quả thực không cách nào tiếp tục nhìn nàng thống khổ sống tiếp như vậy.
Tư Dạ Hàn cuối cùng quyết định, dùng phương thức Ký Ức Bao Trùm, thanh trừ đi hết thảy ký ức tại Độc Lập Châu của Diệp Oản Oản.
Là để kết thúc nỗi thống khổ của nàng, cũng là vì bảo vệ sự an toàn của nàng.
Mà lần này, anh sở dĩ quay trở lại Độc Lập Châu, là bởi vì mẹ của Tư Dạ Hàn.
Mẹ của Tư Dạ Hàn uy hiếp anh ta, nếu như anh không trở lại, lập tức sẽ tại toàn bộ Độc Lập Châu công bố tung tích của Diệp Oản Oản.
Đến lúc đó hết thảy mọi thứ anh khổ tâm gìn giữ lâu như vậy, đều sẽ tan thành mây khói.
Với thế lực của Tư gia tại Hoa quốc, muốn giữ được Diệp Oản Oản, căn bản như nằm mơ giữa ban ngày.
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn chỉ có thể thỏa hiệp, trở lại Độc Lập Châu.
Gác kiếm, không cách nào bảo vệ được người mình yêu.
Nắm chặt kiếm, không cách nào ôm ấp được người mình yêu.
Con ngươi thâm thúy u ám của Tư Dạ Hàn, chậm rãi nhìn về phía bên ngoài đại điện, vừa vặn Tu La đã về, vậy liền để cho cái thế giới này, nhảy múa trong bàn tay của anh đi…
Lâm Khuyết nhìn về phía Tư Dạ Hàn, thần sắc nghi ngờ không thôi. Đến tột cùng là loại tai nạn đáng sợ cùng thế lực nào, thậm chí ngay cả Tư Dạ Hàn cũng đều không có cách nào ngăn cản?
Nhưng bất kể như thế nào, vương giả của chúng ta… Đã trở về rồi!!
...
Trong Không Sợ Minh.
Sứ giả A Tu La vừa rời đi không lâu, lại tới truyền lời.
Tu La Chủ sẽ tổ chức một buổi hội nghị, đến lúc đó, thế lực lớn chung quanh đều sẽ đến tham dự, hơn nữa lần này cũng có mời Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong.
Mà hội nghị lần này do Tu La Chủ tổ chức, ba ngày sau sẽ diễn ra.