---
Trong con ngươi của Diệp Y Y mang theo một sự điên cuồng dốc toàn lực, nhào thẳng tới Diệp Oản Oản như một con điên.
Bất quá, còn chưa kịp đến gần Diệp Oản Oản trong khoảng ba bước, cũng đã bị Thất Tinh cản lại rồi.
Mọi người căn bản còn chưa kịp thấy rõ, trước mặt Diệp Oản Oản cũng đã nhiều hơn một gã thiếu niên mặt mày lạnh lùng.
Thất Tinh căn bản còn chưa kịp đụng vào cô ta, Diệp Y Y đã trực tiếp lăn đùng ra đất, mặt đầy nước mắt, run rẩy khóc, "Oản Oản... Tại sao... Tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy?
Tôi biết cha mẹ tôi làm sai... Nhưng mà... chuyện này có quan hệ gì với tôi? Tôi không biết... Cái gì tôi cũng không hề biết!!
Hiện tại tôi đã không còn gì, chỉ còn lại có Việt Trạch. Tại sao... Tại sao cô ngay cả Việt Trạch cũng muốn cướp đi..."
"Này, nhà ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó! Diệp ca cướp nam nhân của ngươi lúc nào!" Bắc Đẩu tức giận nói.
Nhưng mà, Bắc Đẩu hung thần ác sát, lại chèn ép Diệp Y Y thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Cô ta đầy kinh hoảng thất thố mà lui về phía sau, áo khoác giống như không cẩn thận bị rớt xuống, lộ ra vết tích bầm tím trần trụi, "Oản Oản, mặc dù ban đầu Việt Trạch trước đó có hôn ước cùng với cô, nhưng sau đó cô và Việt Trạch đã chia tay, cho nên tôi mới cùng với Việt Trạch ở chung một chỗ. Chúng tôi là quang minh chính đại ở chung với nhau, tôi không hề có chút lỗi lầm gì với cô!
Mà bây giờ, tôi và Việt Trạch cũng đã gần sắp kết hôn rồi, cô lại ỷ thế hiếp người, chặn ngang một cước. Sau đó... sau đó thậm chí còn tìm lưu manh tới đe dọa tôi, buộc tôi giải trừ hôn ước với Việt Trạch!
Oản Oản, coi như tôi không phải là người của Diệp gia, nhưng chúng ta chung quy vẫn là chị em gái nhiều năm như vậy! Tại làm sao... làm sao cô có thể đối với tôi như vậy..."
Nói tới chỗ này, Diệp Y Y đã khóc không thành tiếng, "Tôi đã không còn gì cả, tại sao cô ngay cả chỗ dựa cuối cùng của tôi cũng muốn cướp đi..."
Nghe thấy lời của Diệp Y Y, lại nhìn thấy cô ta chật vật không chịu nổi, bộ dáng bi thương vạn phần, nhất thời các phóng viên ở đây xôn xao hẳn lên, không khỏi có chút đồng cảm.
"Tôi nhổ vào!! Không nghĩ tới nha, Diệp Oản Oản lại ác như vậy! Cô nàng Y Y này đều đã như vậy, còn không buông tha cho cô ấy! Vì muốn gả cho Cố Việt Trạch mà còn tìm lưu manh buộc cô ấy phải giải trừ hôn ước!"
"A, mặc kệ Diệp Y Y làm cái gì, nhưng cô ấy và Cố Việt Trạch đúng là có hôn ước. Lúc này Diệp Oản Oản chen vào, còn không phải là kẻ thứ ba sao?"
"Chậc chậc, trăm phương ngàn kế đem cha mẹ người ta đưa vào trong tù, lại ép người ta giải trừ hôn ước, lại còn cướp đi người đàn ông của người ta! Nữ nhân này thật là đáng sợ!"
Diệp Y Y nghe được tiếng bàn tán chung quanh, nhất thời khóc càng thêm thương tâm muốn chết, "Oản Oản, cầu xin cô, van cô… tôi cái gì cũng không cần, chỉ cầu cô đem Việt Trạch trả lại cho tôi thôi..."
Diệp Y Y nói xong, nơi đáy mắt xẹt qua một vệt sáng lạnh lẽo.
A, Diệp Oản Oản, ngươi không để ta sống tốt, thì cũng đừng mong được sống yên ổn! Cứ như vậy, coi như ngươi có lấy được Cố Việt Trạch, cũng sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ, cũng sẽ vĩnh viễn bị gắn mác kẻ thứ ba, bị khắp mọi người chửi rủa.
Diệp Oản Oản hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn con ả Diệp Y Y ở đó tự biên tự diễn, cứ như thể là một tiểu bạch hoa vô tội nhất, đáng thương nhất trên thế gian này vậy.
Cố Việt Trạch mặc dù có chút căm tức vì bị Diệp Y Y phá rối, nhưng mà, chuyện có được hai cô gái tranh đoạt một người tình nhân là mình, ngược lại cũng đã thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.
Nhất là khi hắn nghe được Diệp Y Y nói Diệp Oản Oản đi tìm lưu manh để buộc cô ta giải trừ hôn ước…
A, đúng là đàn bà, quả nhiên là nói một đằng làm một nẻo!
Cố Việt Trạch thở dài, ra vẻ lễ độ mở miệng nói, "Y Y, em đừng nói Oản Oản như vậy! Mặc kệ là cô ấy làm cái gì, anh đều sẽ xin lỗi thay cô ấy! Nếu em muốn trách, thì cứ trách anh đi!"