---
Từ ký ức trong đầu nàng mà xem, nàng và ông ngoại cũng đều là người nước Hoa, hơn nữa, ông ngoại đã nói rõ ràng với nàng, cha mẹ nàng đã sớm qua đời.
Mà mới vừa rồi vị tráng hán này lại nói, lão đại Không Sợ Minh - Tóc Húi Cua ca, trước đây về nhà thăm cha mẹ ở Độc Lập Châu, sau đó mới mất tích.
Cha mẹ lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh đều khoẻ mạnh, mà cha mẹ nàng, căn cứ theo ông ngoại từng nói, đã sớm không còn ở nhân thế. Cho nên nàng và Tóc Húi Cua ca, nhìn kiểu nào cũng không có khả năng là một người.
"Lão đại... Ngài chính là lão đại của chúng tôi!!" Tráng hán cầm đầu ôm lấy bắp đùi Diệp Oản Oản, kiên quyết không chịu buông ra.
"Các anh thật sự nhận lầm người rồi! Tôi là người nước Hoa, hơn nữa cha mẹ cũng đã sớm qua đời, chỉ có một ông ngoại. Thời điểm lão đại của các anh còn ở Độc Lập Châu, là mất tích sau khi về nhà thăm cha mẹ. Phụ mẫu song thân của tôi đều đã mất, điều này căn bản cũng không khớp với nhau đi..." Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn tráng hán, thần sắc có chút rất là bất đắc dĩ.
"Thật không? Đại ca, anh xem lại một chút, trước đó tôi đã nói rồi mà! Cô bé này làm sao có thể là lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh chúng ta được? Khí tràng này cũng hoàn toàn không giống nhau!! Người này nếu như thật là Tóc Húi Cua ca lão đại, làm sao có thể ngay cả mấy chiếc xe kia cũng đều không đối phó được? Còn phải nhờ chúng ta ra tay giúp đỡ đó nha..." Nghe Diệp Oản Oản nói xong, một vị tráng hán khác, lập tức mở miệng nói.
"Lão đại, ngài nhất định là gạt chúng tôi phải không...?" Tráng hán đang ôm lấy bắp chân Diệp Oản Oản, dường như cũng chưa đành lòng từ bỏ ý định.
"Tôi thật sự không hề lừa các anh, hoàn toàn đều là sự thật." Diệp Oản Oản thở dài một tiếng nói.
"Chẳng lẽ... Chúng tôi thật sự nhận lầm?" Chân mày tráng hán cầm đầu hơi hơi nhíu lên, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Nhưng mà, nếu như vị nữ tử trước mặt này, thật sự không phải là Không Sợ Minh lão đại Tóc Húi Cua ca của Độc Lập Châu, nàng làm sao biết được độc chiêu của Tóc Húi Cua ca?
"Nhưng mới rồi cô ấy thi triển Mãnh Hổ Nhào là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trời quá tối, mình hoa mắt nhìn lầm rồi sao...??" Tráng hán cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tự lẩm bẩm trong miệng.
Nghe được câu nói này, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, mới vừa rồi suýt chút bị xe đụng vào, đều là phản ứng bộc phát dưới tình thế cấp bách mà thôi. Nào giống như tráng hán này vừa nói, cái gì mà Mãnh Hổ Nhào, Con Voi Nhào cơ chứ!?
"Đại ca, tôi thấy đây chẳng phải là Mãnh Hổ Nhào, nhất định là trời quá tối anh nhìn lầm rồi... Huống chi, cô bé này mặc dù có chút tương tự với bức họa của Tóc Húi Cua ca lão đại, nhưng nhìn kỹ, lại có chút bất đồng... Nhất định không phải là Tóc Húi Cua ca! Tóc Húi Cua ca là dạng tồn tại như thế nào, ai dám lái xe đuổi giết Tóc Húi Cua ca chứ? Mấy tên phế vật kia, chúng ta một ngón tay đều có thể tùy ý bóp chết! Chỉ bằng bọn họ, còn dám đuổi giết Tóc Húi Cua ca? Nói đùa sao?!" Một vị tráng hán phát biểu ý kiến của mình.
Lúc này, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ cười một tiếng, trước đó chính mình đã nói bọn họ nhận lầm, bây giờ xem ra, đúng như dự đoán!
"Chuyện này..." Tráng hán cầm đầu trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái, mở miệng nói: "Cậu nói cũng có chút đạo lý! Tóc Húi Cua ca làm sao có thể sẽ đi thật xa tới Hoa quốc, hơn nữa, thành tựu võ học của Tóc Húi Cua ca chúng ta, càng không thể nào bị một đám phế vật đuổi giết..."
Rất nhanh, tráng hán cầm đầu rốt cuộc buông lỏng bắp chân của Diệp Oản Oản, dường như bắt đầu dần dần tiếp nhận thực tế.
Bọn họ chẳng qua là cứu một cô gái bình thường của Hoa quốc mà thôi…Có khả năng là vì quá mong ước được trở về Không Sợ Minh, lúc này mới nhận nhầm Diệp Oản Oản thành Tóc Húi Cua ca lão đại.
"Hic, thôi vậy thôi vậy, xem ra thật là tôi nhận lầm người, lãng phí tình cảm của tôi!" Tráng hán cầm đầu đứng dậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thở dài trong miệng.