Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: CN + Anh Kiều
————————-
Lưu Ảnh quả nhiên giận đến sắp bùng nổ, không muốn sống nữa càng thêm điên cuồng tấn công tới hướng Diệp Oản Oản, đánh ra rất nhiều chiêu trí mạng về phía cô.
Thập Nhất lúc này không thể không mở miệng được nữa nói: “Lưu Ảnh! Dừng tay!”
Nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc, cả người Lưu Ảnh đều sững sốt, động tác công kích trên tay cũng trong nháy mắt dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía người mới nói kia: “Cậu…”
Thập Nhất tháo mặt nạ trên mặt xuống, nhìn về phía Lưu Ảnh mở miệng nói: “Lưu Ảnh, đừng kích động, là tôi đây!”
“Cậu… Thập Nhất” nhìn thấy gương mặt dưới lớp mặt nạ đó, trong nháy mắt Lưu Ảnh ngẩn ngơ, Hứa Dịch cũng trợn tròn mắt.
Mấy người Lưu Ảnh ban đầu đều đã chuẩn bị tốt tâm lý sống chết tới cùng, giờ phút này toàn bộ như đang không thể tin được, đứng ngây người tại chỗ.
Làm cho bọn họ càng không có cách nào tin được chính là, các thuộc hạ khác đi theo sau Hắc Quả Phụ cũng lần lượt tháo mặt nạ trên mặt xuống…
Từng gương mặt đang dần lộ ra, đến khi nhìn rõ những gương mặt này, biểu tình của đám người Lưu Ảnh, Hứa Dịch, Tống Tĩnh tất cả đều như đang mơ, biểu cảm như khổng thể tin được tình huống trước mắt.
Những người này… Những thành viên của Death Rose… Lại là đội Ám Nhất hộ tống Diệp Oản Oản rời đi!
Bọn họ không phải là đã rời đi rồi sao? Đây rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao người của Death Rose lại biến thành tiểu đội Ám Nhất cơ chứ?
Chẳng lẽ… Hết thảy từ nãy đến giờ đều là giả?
Là tiểu đội Ám Nhất ngụy trang thành Death Rose sao?
Đây quả thực là không cách nào tin được…
Death Rose là tiểu đội Ám Nhất, vậy… Hắc Quả Phụ…
Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của Lưu Ảnh quay lại nhìn Diệp Oản Oản.
Thấy được tầm mắt khiếp sợ của Lưu Ảnh, Diệp Oản Oản đưa tay ra, chậm rãi tháo cái mũ trên đầu xuống, dung nhan tuyệt mỹ bị khăn che giấu trong nháy mắt hiện ra ở trước mắt mọi người.
Mắt nhìn thấy gương mặt của cô gái kia đang dần lộ ra, con ngươi của Lưu Ảnh càng co rúc lại, cuối cùng hóa thành khiếp sợ và đờ đẫn, cả người đều như một pho tượng cứng ngắc.
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: “Đội trưởng Lưu Ảnh, vẫn khỏe chứ?.”
Đờ đẫn suốt mười giây, Lưu Ảnh rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần: “Diệp… Diệp Oản Oản!!!”
Chuyện này… Cái này làm sao có thể!
Hắc Quả Phụ lại là Diệp Oản Oản
Người mới vừa rồi có khí thế cường đại đó, làm người khác sợ đến mức ngay cả Thí Huyết Minh đều giống như chó sắp rơi xuống nước, tìm cách tháo chạy thoát thân là… Diệp Oản Oản???
Không chỉ là Lưu Ảnh, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, rồi đứng ngây ngốc ở nơi đó, phảng phất như gặp quỷ.
“Sao… Làm sao có thể là cô… Cô không phải là đi rồi sao?… Còn có tiểu đội Ám Nhất… Các cậu… Cô làm sao có thể?…” Bởi vì quá mức khiếp sợ, ngay cả lời nói của Lưu Ảnh cũng không còn mạch lạc nữa.
Thần sắc của Hứa Dịch cũng tương đối phức tạp vừa khiếp sợ vừa không thể tin được, khó trách mới vừa rồi hắn cảm thấy cô gái này có thân hình cùng giọng nói quen thuộc đến vậy, nhất là thời điểm khi cô tiếp cận ông chủ nhà hắn, cố ý chọc tức Lưu Ảnh, cái cảm giác quen thuộc kia liền rõ ràng hơn.
Nhưng hắn không thể nghĩ tới, cô ấy lại… Lại là Diệp Oản Oản!
Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh mặt đầy hoang mang, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Mới vừa rồi người cứu mạng bọn hắn… Lại là kẻ chuyên gây họa cái gì cũng không biết làm, là người được bọn họ cho rằng là hồng nhan họa thủy – Diệp Oản Oản sao?
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, giống như đang trong mơ mọi người cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.
“Thập Nhất, chuyện này… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Lưu Ảnh hoảng sợ hỏi.
Thập Nhất đã sớm đoán được phản ứng của bọn họ, thấy vậy cười nói: “Chuyện nói ra rất dài dòng, tóm lại lần này nhờ có tiểu thư Oản Oản chúng ta mới thoát được, vào nhà trước rồi hãy nói! Miệng vết thương của các anh cần phải xử lý!”
Lưu Ảnh: “…”
Xử lý vết thương cái rắm a! Hiện tại quan trọng là vết thương sao? Không hiểu chuyện gì cả làm cho cả người hắn đều sắp phát điên lên rồi đây!