---
Các cao tầng Không Sợ Minh chia làm phái chủ chiến và phái chủ hòa. Trước mắt số người đồng ý khai chiến tương đối nhiều.
Dù sao lần này là minh chủ bị uy hiếp, nếu như là còn nhẫn nhịn, vậy thì Không Sợ Minh cũng không cần lăn lộn tại Độc Lập Châu nữa rồi.
Chiến dịch này, không thể tránh né...
"Một đám người ô hợp cũng dám tới A Tu La ta giương oai! Nữ nhân kia nếu dám can đảm tự tiện xông vào A Tu La bọn ta, thì phải sẵn sàng chuẩn bị trả một cái giá thật đắt!" Khương Viêm cũng đã sớm không thể nhịn được nữa. Đối với Không Sợ Minh, giờ phút này đã là lửa giận ngút trời.
Nữ nhân kia căn bản cũng không ở tại A Tu La! Hắn đã tiên lễ hậu binh, đưa ra lời giải thích, nhưng những người này chẳng hiểu vì sao cũng không tin, một mực chắc chắn là A Tu La bọn họ đang giam giữ Bạch Phong, càn quấy đủ kiểu. Nói không chừng căn bản chính là cố ý tới gây sự!
"Mịa nó! Tiểu tử thúi này nói cái gì! Lại còn nói chúng ta là đám người ô hợp!"
"Phi, vậy năm đó kẻ bị ‘đám người ô hợp’ đánh cho tè ra quần lại là ai! Là một lũ rùa rụt đầu sao?"
"Ồ... Năm đó dường như không hề phân ra thắng thua mà? Hơn nữa Không Sợ Minh cũng bất quá chỉ là quân tiên phong, không phải là chủ lực..."
"Ta nhổ vào! Thằng nhãi, nói phải nói cho đúng sự thật! Tóm lại là sau đó còn không phải là A Tu La phải im hơi lặng tiếng sao? Nhất định là bị đánh cho sợ!"
Bởi vì thái độ của Khương Viêm, những vị theo phái chủ hòa cũng bắt đầu đổi chiều.
"Đừng nói nhảm! Xông lên đi ——!!" Mọi người đấu khẩu với nhau đầy hưng phấn, khí thế hừng hực, nhân mã hai bên đã bắt đầu không khống chế được, chỉ chực lao vào nhau.
Mắt thấy chiến sự chạm một cái liền bùng nổ, ngay vào lúc này, một thân ảnh màu đen đi một đôi dép lào đầy tinh tế, chậm rãi đi từ bên trong A Tu La ra bên ngoài ——
"Làm cái gì vậy, đang đêm đang hôm, rêu rao bậy bạ cái gì vậy!"
Một giọng nữ vang lên từ phía sau phe A Tu La, đội ngũ hai bên bỗng khựng lại tại chỗ, như nhấn nút tạm dừng vậy.
Thật lâu sau, mới lần lượt có người phản ứng lại.
Đám người A Tu La cứng đờ xoay đầu lại nhìn về phía sau mình.
Đệt! Bọn họ nghe được cái gì?
Tại sao dường như nghe được âm thanh của Bạch Phong từ phương hướng đằng sau bọn họ truyền tới?
"Vậy... Đó là... Tóc Húi Cua ca?"
"Thật sự là Tóc Húi Cua ca!"
"Tại sao cô ta lại sẽ ở chỗ của chúng ta?"
Cùng lúc đó, người của Không Sợ Minh cũng dùng một vẻ mặt không cách nào tin tưởng nhìn về phương hướng đối diện.
"Mịa nó! Minh... Minh chủ!"
"Phong tỷ? Có phải là tôi hoa mắt rồi hay không?"
"Phong tỷ, tỷ không sao chứ!"
...
Tại sao Bạch Phong lại từ phương hướng hậu viện A Tu La đi tới? Lại còn nghênh ngang từ bên trong đi ra cứ như thể đây là hậu hoa viên nhà mình vậy hả?
Giống như mới vừa rồi chẳng qua là đi dạo một vòng, tản bộ tại A Tu La vậy!
Thấy một màn như vậy, không chỉ là người Không Sợ Minh bên này, mà cả các hộ vệ A Tu La bên kia cũng đầy mộng bức. Mới vừa rồi còn kêu đánh đánh giết giết, mặt đầy lòng đầy căm phẫn, vào lúc này tất cả đều sợ hãi đến mức theo bản năng thối lui về hai bên.
Diệp Oản Oản chậm chạp từ ở giữa đám người A Tu La canh giữ đông nghịt đi ra, lười biếng ngáp một cái, có chút oán trách, "Hứ, thật là phiền, quấy rầy giấc mộng đẹp của người ta!"
Hả? Quấy rầy giấc mộng đẹp?
Bắc Đẩu nhìn thấy Diệp Oản Oản, kích động không thôi, "Phong tỷ, tỷ không phải là bị đám A Tu La hèn hạ vô sỉ kia uy hiếp bắt cóc, nghiêm hình tra tấn, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc rồi sao?"
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái, "Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc cái đầu ngươi!"
Còn nữa, ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói người ta hèn hạ vô sỉ?
"Phong tỷ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tụi đệ nhận được một phong thư nặc danh, nói tỷ rơi vào trong tay của A Tu La!"
Diệp Oản Oản bĩu môi nói, "Khu vực này phong thủy không tệ, tôi chẳng qua chỉ là qua đây ngủ một giấc mà thôi! Đừng khẩn trương như vậy!"