Diệp Oản Oản cười nói, “Thật ra thì biện pháp cũng vô cùng đơn giản, chính là để cho anh trai có chết cũng không nhận tội ở trước mặt ông nội bà nội. Camera chỉ ghi lại hình ảnh anh trai đi vào thư phòng, lại không có ghi được sau khi đi vào làm cái gì,̀ dựa vào gì nói anh ấy sau khi đi vào thì nhìn trộm thư cạnh tranh?
Tôi có hỏi qua anh trai, tên anh trai ngốc kia coi như cũng có chút não, đeo một cái bao tay, lúc xem thư cạnh tranh không có để lại vân tay. Anh ấy dù sao cũng là cháu đích tôn của Diệp gia chú́ng tôi, nhất là bà nội, đặc biệt thích anh ấy, ban đầu đem anh trai đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua là do thấy anh ấy không có sự cầu tiến, mới để cho anh ấy ở bên ngoài luyện tập một chút, chỉ cần ngày mai anh ấy dựa theo lời của em mà làm, kỹ thuật diễn xuất OK, vô lại một chút, thảm thương một chút, tuyệt đối giải quyết được!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Hứa Dịch: “…”
Cái này cũng được?
Hứa Dịch nghe xong thực sự không nói gì.
Khụ khụ, quả nhiên là… Phù hợp với phong cách hành xử của Oản Oản tiểu thư…
“Hắc hắc, A Cửu, em thông minh không?” Diệp Oản Oản đưa mặt lên yêu cầu được khích lệ.
Tư Dạ Hàn nhìn thấy con ngươi của tiểu hồ ly linh động như vậy, thời điểm mỉm cườitrên gương mặt như ẩn như hiện lúm đồng tiền, bất cứ lúc nào cũng đều xán lạn như ánh mặt trời, một bộ dáng tràn đầy sức sống, thần sắc của anh lại hơi có chút hoảng hốt, “Ừ, thông minh.”
Hứa Dịch trong lòng cảm khái nhìn hai người sống chung thật ấm áp.
Lúc trước Diệp Oản Oản luôn mang một lòng oán khí, hận đời, nhưng bây giờ dường như đã biến thành một người khác.
Không chỉ cứu lấy chính cô, cũng cứu lấy người bên cạnh.
…
Sáng ngày thứ hai.
Tập đoàn cao ốc Diệp thị.
Ở bên ngoài cửa kính, Diệp Mộ Phàm chôn chân tại chỗ, vẻ mặt rõ ràng rất thấp thỏm.
Bên cạnh, Diệp Oản Oản nhìn anh một cái, “Thế nào?”
Diệp Mộ Phàm chân mày nhíu chặt, “Oản Oản… Biện pháp của em… Thực sự có thể không?”
Có chứng cớ xác thật vẫn còn liều chết không nhận? Làm sao có thể a!
Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên những người đó cũng không phải người ngu…
Diệp Oản Oản vân đạm phong khinh mà nhìn anh một cái, “Chỉ cần da mặt anh đủ dày!”
Diệp Mộ Phàm: “…”
Bên trong phòng họp.
Diệp gia Nhị lão, Diệp Thiệu An, Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, cùng với Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân tất cả đều đã có mặt.
Luật sư cầm lấy đơn khởi tố đã được chuẩn bị xong, mặt lạnh đứng ở một bên.
Nhìn điệu bộ này, rõ ràng chuẩn bị truy cứu tới cùng rồi.
Diệp Thiệu Đình gấp giọng mở miệng, “Ba, cầu xin người ngàn vạn tha thứ Mộ Phàm một lần này đi, nếu như để nó lưu lại một cái án như vậy, cả đời đều sẽ bị phá hủy rồi…”
Diệp Hồng Duy rõ ràng đã tới cực hạn, cũng không muốn cùng ông nhiều lời, “Anh câm miệng cho ta! Bây giờ biết cuống cuồng, sớm đã làm gì?”
“Ba… Ba…”
Thấy lão gia tử quyết tâm, Lương Uyển Quân hướng về Đàm Nghệ Lan mà khóc, “Mẹ, mẹ người là hiểu rõ Mộ Phàm nhất, xin người tha cho Mộ Phàm lần này đi…”
Ánh mắt của Đàm Nghệ Lan như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Lương Uyển Quân, đáy mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
Lúc trước bà vốn là đã thay con trai lớn sắp xếp một mối hôn sự khác, kết quả con trai lại cố ý muốn kết hôn cùng Lương Uyển Quân, bà không cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo ý của nó.
Bà ngay từ đầu cũng rất không thích đứa con dâu quá mức xinh đẹp này, huống chi khi đó gả tới Diệp gia Lương Uyển Quân đến mấy năm vẫn không thể sinh con.
Ngược lại lúc đó ở trong nhà còn có Lương Mỹ Huyên hiếu thuận hiểu chuyện, thường xuyên ở bên cạnh bà.
Sau đó Mỹ Huyên ngoài ý muốn mang thai, bà liền để cho con trai lớn ly dị, kết quả con trai lớn một lần nữa không vâng lời của bà, thế nhưng ngay cả ruột thịt cốt nhục cũng không cần, cuối cùng vẫn là đứa thứ hai đứng ra cưới Mỹ Huyên, mới bảo vệ được Y Y.