Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Trong phòng.
Diệp Oản Oản nghe Tư Dạ Hàn nói câu kia “Anh xử lý xong một chút sự việc ở đây liền qua đó” biểu tình không còn lời nào có thể nói được.
Vì sao lời này nói lại giống như chồng mình đang nhanh chóng xử lý công việc để trở về với vợ của mình vậy?
Rõ ràng là do cô không trả nổi học phí chỉ có thể bồi ngủ mà thôi a!
Ôn tập toán học cả đêm làm cho tinh lực của tiêu hao quá lớn, Diệp Oản Oản mới vừa đặt đầu lên gối liền bắt đầu mệt mỏi rã rời mà ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng một lúc sau cô giống như nghe được tiếng bước chân quen thuộc theo sau đó là một cổ hơi thở thanh lãnh như bóng với hình xâm nhập vào hô hấp rồi lại xâm nhập đến thân thể của cô.
Diệp Oản Oản bởi vì bị quấy nhiễu mà nhíu nhíu mày cái miệng nhỏ vẫn nói thầm cái gì đó.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm môi của cô ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về, cúi người xuống kết quả mới vừa để sát vào liền nghe được thanh âm Diệp Oản Oản đang lẩm bẩm kia “Đẳng cấp chờ so hai dãy số, thông hạng công thức N hạng …… Hai cái hữu hạn cầu cực hạn, bốn phép tính giải toán trình tự đổi……”
Nói thầm hơn nửa ngày, nữ hài đột nhiên theo phương hướng nguồn nhiệt cọ tới rồi ở trong lòng ngực anh lẩm bẩm mà gọi một tiếng “Ba ba……”
Tư Dạ Hàn: “……”
Diệp Oản Oản gọi xong một tiếng này lúc sau liền không có động tĩnh nào nữa tựa hồ là ngủ rồi, sau đó, bả vai mới hơi hơi run rẩy lên ở trong mộng sắc mặt nôn nóng mà hoảng loạn mà lẩm bẩm, “Oản Oản rất ngoan ngoãn mà… Oản Oản có ngoan ngoãn học bài… Không cần giận con…… Không cần không nhận con nha… Được không…”
Tư Dạ Hàn ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô sau một lúc lâu, vươn tay ra dùng lòng bàn tay của mình lau đi nước mắt bên khóe mắt của cô.
Ngày hôm sau buổi sáng 6 giờ, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Diệp Oản Oản theo bản năng mà đem đầu chui vào trong chăn, tránh né thanh âm của đồng hồ báo thức, sau một lúc lâu, mới không tình nguyện mà chui ra đem đồng hồ báo thức tắt đi rồi giống như du hồn bò dậy.
Kết quả, bên này mới vừa đứng dậy một nửa bên hông đột nhiên có một cổ lực đạo mạnh mẽ trong nháy mắt đem cô kéo trở về.
Cô lại trở về nằm trên giường trợn mắt há hốc mồm mà đối mặt với Tư Dạ Hàn.
Trong phòng bức màn đã được kéo kín, chỉ có một sợi ánh sáng mỏng manh tiến vào vừa tạo ra vẻ mềm mại thoải mái lại ấm áp trên giường lớn, bên cạnh còn ó một yêu nghiệt điên đảo chúng sinh đang năm bên cạnh cô, nếu là người bình thường phỏng chừng hận không thể ngủ cả đời không đứng dậy.
Diệp Oản Oản không nghĩ tới việc cô lo lắng hơn nửa ngày kết quả bởi vì quá mệt mỏi lại trực tiếp ngủ một giấc tới buổi sáng, tối hôm qua Tư Dạ Hàn đến đây lúc nào cô cũng không hề biết.
Vòng eo thon của Diệp Oản Oản bị một bàn tay to rộng ôm lấy thân thể cũng hoàn toàn bị trở thành một cái gối ôm bị kéo vào trong lòng ngực của ai đó, tư thế quá mức thân mật này làm cho cô trong lòng căng thẳng bồn chồn “Ách, cái kia…… Em phải rời giường để đi ôn tập……”
Nam nhân đôi mắt cũng chưa muốn mở không hề có ý định để cô rời khỏi giường thanh âm khàn khàn mà mở miệng nói “Còn thiếu hai giờ nữa.”
“Ách……” Diệp Oản Oản lập tức câm nín.
Tối hôm qua 12 giờ cô mới đi ngủ mà hiện tại mới 6 giờ sáng khoảng cách ngủ đủ tám tiếng còn thiếu hai giờ nữa.
Anh cư nhiên còn cố ý tính giờ! Tại sao lại có thể nhỏ mọn như vậy được chứ?
Mấy ngày này Diệp Oản Oản đã có thói quen dậy sớm, tuy rằng thật sự là cô thiếu hai giờ của anh nhưng nếu muốn cô an tâm nằm ở trên giường ngủ đủ tám giờ thật sự làm cô có cảm giác không thoải mái lắm, vì thế đành phải cùng anh thương lượng “Ngô, Tư lão sư à, em có thể thương lượng một chút với anh không, có thể giảm giờ được không? Sáu tiếng đồng hồ là được rồi chứ? Nhân gia ngài tốt xấu gì cũng là cấp cao tam đẳng, toán học của em lại như vậy cần phai nắm chặt thời gian để ôn tập bằng không vạn nhất thi rớt thì phải làm sao bây giờ……”
Bên cạnh, đôi mắt của anh rốt cuộc chậm rãi mở ra tối đen giống như hắc thạch nói “Em hoài nghi năng lực của anh sao?”
“……” Diệp Oản Oản tức khắc không còn lời gì để nói.
Kia vạn nhất nếu cô thi rớt thì sao? Cô có thể lấy lại toàn bộ học phí không?