---
"Có người không có việc gì lại leo lên cây sao?"
Diệp Oản Oản đang hầm hừ, "Vèo" "Vèo" "Vèo", tiếp đó trên cây lần lượt lại nhảy xuống ba người.
Ba người chính là Nhất Chi Hoa, Thần Hư đạo nhân và Ngoại Quốc Dời Gạch...
Nhất Chi Hoa trước sau như một, trang điểm xinh đẹp, y như không xương treo trên người Nhiếp Vô Danh, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, "Hi, Hữu Danh lão bản! Lại gặp mặt!"
Diệp Oản Oản xạm mặt lại mà nhìn chằm chằm mấy người kia: "..."
Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!
Có dạng chủ gì, sẽ có dạng thủ hạ đó.
Bốn người đợi ở trên một thân cây, cũng không ngại chen chúc…
Đúng rồi, không phải là có 5 người à? Vậy tại sao hôm nay chỉ có 4 mà thôi?
"Làm sao thiếu một người rồi?" Diệp Oản Oản hướng về 4 người nhìn một cái, thuận miệng hỏi.
Hôm nay cái tên chuyên đeo quan tài sau lưng, Băng Sơn Nam, thật giống như không có mặt?
"Người chết, đừng ngủ nữa!" Nhiếp Vô Danh đẩy Nhất Chi Hoa treo ở trên người ra, sau đó nhấc chân liền đạp mạnh một cái vào thân cây to.
Sau đó, "Uỳnh ——" một tiếng.
Chỉ thấy một người nhanh như chớp từ trên cây té xuống.
Chính là cái gã bị bệnh ung thu lười giai đoạn cuối.
Băng Sơn Nam ngã sấp mặt y như mít rụng trên mặt đất, sau đó chậm rãi bò dậy, ngay cả lá cây và bụi bẩn trên người cũng lười phủi, cứ như vậy đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy 5 tên dị nhân này, Diệp Oản Oản quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc này, Thần Hư đạo nhân chen đến trước mặt của Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ nịnh hót xoa xoa tay mở miệng, "Hữu Danh lão bản! Nhìn thấy cô thật sự rất vui! Không biết... Nhà của cô có..."
Diệp Oản Oản: "Có cái gì?"
Ngoại Quốc Dời Gạch: "Hữu Danh lão bản, nhà của cô có cứt không?"
Diệp Oản Oản: "Cái gì???"
Thần Hư đạo nhân vội đem tên to con đẩy ra: "Không đúng, không đúng!! Chúng tôi muốn hỏi là…trong nhà cô có cơm không?"
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút: "Hả? Cơm?"
Thần Hư đạo nhân gật đầu liên tục, "Đúng đúng, không nói dối cô, chúng tôi đều đã 3 ngày nay không ăn gì..."
Nhất Chi Hoa bị Nhiếp Vô Danh đẩy ra sau, lại đu lên, thoi thóp mà mở miệng: "Là 3 ngày 02 giờ 18 phút!"
Diệp Oản Oản: "..."
Tại sao mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều thảm như vậy? Rốt cuộc bọn họ sống kiểu gì…
Nể tình của Đường Đường, Diệp Oản Oản phóng khoáng mở miệng: "Các anh đi vào trước đi!"
Thần Hư đạo nhân kích động không thôi: "Hữu Danh lão bản, cô quả thực là lòng dạ Bồ Tát! Sau khi chết nhất định sẽ đến được Tây phương cực lạc!"
Diệp Oản Oản: "..."
Không biết khen người, thì đừng có mở mồm thối ra…
Diệp Oản Oản vừa dẫn theo 5 người đi vào nhà, vừa thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi, các anh hôm nay qua đây làm gì? Làm sao lại đông đủ như vậy?"
Mấy người này như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi, đều đã hơn mấy tháng không gặp.
Ngoại Quốc Dời Gạch nghe vậy đúng sự thật mở miệng nói: "Hữu Danh lão bản, chúng tôi tới đón Đường Đường tiểu thiếu gia về nhà."
Trong nháy mắt ngay khi tiếng nói của Ngoại Quốc Dời Gạch rơi xuống, không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
Một giây kế tiếp, "Uỳnh…!!!" một tiếng vang thật lớn.
"Đón, đón cái ông nội các ngươi!!!" Diệp Oản Oản không chút do dự đi vào trong nhà, sau đó nặng nề đóng lại cánh cửa.
Đệt! Lại là đến dẫn Đường Đường đi đấy!
Vào giờ phút này, 5 người bị ném ở bên ngoài, hơn nữa bị rống cho một mặt đầy nước bọt, mộng bức: "..."
Không có…không có sai mà!?
Bọn họ đúng là đón ông nội của bọn hắn kia mà…
Vị tiểu tổ tông kia có thể không phải chính là ông nội của bọn hắn hay sao…
Ngoại Quốc Dời Gạch mặt đầy vẻ vô tội: "Tôi có phải là đã nói sai cái gì rồi hay không...?"
Thần Hư đạo nhân nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt, vô cùng đau đớn: "Tiểu Điềm Điềm, cậu có phải là ngốc hay không! Dù gì cậu cũng phải chờ chúng ta ăn cơm xong rồi mới nói cho cô ấy biết chứ!"