- --
"Chẳng qua chỉ là hôm nay thân thể của tỷ tỷ có chút không thoải mái mà thôi!" Nhiếp Linh Lung đầy thân thiết đi tới dàn xếp, tỏ vẻ ân cần nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Tỷ tỷ, xin lỗi, là lỗi của tôi, lại để cho sát thủ trà trộn vào, làm cho cô sợ hãi. Tôi sẽ phái người đưa cô đi về nghỉ một chút nhé!"
Các cao tầng và trưởng lão nhìn thấy một bộ dáng của gia chủ tạm quyền nhu nhược như vậy, bị sát thủ ám sát một đợt đã hoảng sợ muốn đi về nghỉ, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.
Yếu như vậy, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ của Nhiếp gia bọn họ?
Giờ phút này Diệp Oản Oản làm sao lại còn không hiểu rõ, những gì vừa xảy ra hôm nay, e rằng Nhiếp Linh Lung đã sớm an bài tốt.
Nhiếp Linh Lung...
Cuối cùng cũng không nhẫn nại được rồi sao?
Nhìn dáng dấp này, sau khi cô ta không còn con rối, bắt đầu tạo thanh thế, muốn tự mình ra tay, cướp lấy Nhiếp gia rồi!
Trước đó sức cạnh tranh của Nhiếp Linh Lung quả thật là không có độ khả thi cao. Nhưng mà, nếu như dưới tình huống Nhiếp Vô Danh đã mất đi tư cách thừa kế, mà thực lực của nàng đã suy giảm mạnh, vậy thì tình hình bọn họ sẽ rất bất lợi rồi...
Yêu cầu của Nhiếp gia đối với gia chủ mỗi đời, ngoại trừ năng lực, còn đặc biệt nghiêm khắc đối với yêu cầu về sức mạnh nữa.
...
Buổi tối, trở lại Nhiếp gia.
Diệp Oản Oản dùng chiêu “đoạt mệnh liên hoàn gọi”, điện thoại cho Nhiếp Vô Danh quay trở về.
"Vô Ưu, em tìm anh có chuyện gì? Có chuyện gì thì nói mau đi! Em có biết nửa phút của anh trai em, trị giá tận mấy đơn đặt hàng lớn, lên đến cả trăm tệ hay không?" Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ than phiền.
Nửa phút mấy trăm tệ...
Thật là lợi hại nha!
Diệp Oản Oản tức giận liếc hắn một cái, "Anh theo em tới đây một chút!"
"Làm gì?" Nhiếp Vô Danh bất đắc dĩ đi cùng nàng tới một cái sân rộng không người.
Diệp Oản Oản đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp yêu cầu: "Cùng em đánh một trận."
Nhiếp Vô Danh: "Hể?"
Diệp Oản Oản: "Hiện tại, cùng em đánh một trận."
Nhiếp Vô Danh mặt đầy cảnh giác: "Em có âm mưu gì? Em muốn khiến anh bị cha mẹ đánh chết sao?"
Làm sao hắn dám có suy nghĩ cùng đánh với cha mẹ ruột một trận được!
Diệp Oản Oản có chút cạn lời: "Em chỉ muốn nhìn thử xem hiện tại cảnh giới võ học của em đang ở trình độ gì mà thôi. Nhanh lên một chút, đừng càu nhàu nữa!"
Nhiếp Vô Danh: "Ồ, vậy thì được."
Diệp Oản Oản không yên tâm dặn dò: "Không được nhường em, nghiêm túc đánh với em một trận."
Nhiếp Vô Danh: "Ok."
Vù ——
Một giây kế tiếp, hai người cơ hồ là đồng thời ra tay.
Sau đó, "Uỳnh" một tiếng, Diệp Oản Oản lại... trực tiếp bay ra ngoài.
"Ôi chao, mịa nó ——!!" Nhiếp Vô Danh sợ hết hồn, vội vàng bay nhào qua, ngay trước khi Diệp Oản Oản đụng vào vách tường phía sau, bay qua đỡ lấy nàng, rất sợ nàng bị thương.
Diệp Oản Oản xạm mặt lại đứng vững bước chân, hướng về phía Nhiếp Vô Danh rống giận: "Nhiếp Vô Danh! Anh muốn mưu sát em gái ruột sao!"
Nhiếp Vô Danh cũng sợ hãi, "Anh nói này em gái, làm sao em lại cùi bắp như vậy hả!"
Diệp Oản Oản: "Anh mới cùi bắp! Cả nhà anh đều cùi bắp!"
Nhiếp Vô Danh: "Này, em gái, em đừng vô lý vậy! Nếu như Nhiếp gia chúng ta cả nhà đều là cùi bắp, vậy thì Độc Lập Châu liền không có cao thủ."
Diệp Oản Oản không tiếp tục so đo cùng hắn, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Em hỏi anh, anh dùng mấy phần thực lực?"
Nhiếp Vô Danh nghiêm túc suy nghĩ một chút, "0,1 phần đi..."
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, "Nói chuyện đàng hoàng cho em, rốt cuộc là 1 phần hay là 0,1 phần?"
Nhiếp Vô Danh: "0,1 phần không sai mà!"
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản trầm mặc rất lâu mới tiếp tục mở miệng hỏi: "Lúc trước khi em ở thời kỳ đỉnh cao, có thể đón đỡ được mấy chiêu của anh?"
Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, "Nếu như là em lấy thân phận em gái của anh mà nói, có thể đón được hai chiêu của anh. Nếu không phải là lấy thân phận của em gái anh, chỉ có thể đỡ được một chiêu mà thôi."
Diệp Oản Oản: "..."