————————
Lương Mỹ Huyên than nhẹ một tiếng, “Tôi vốn cũng không tin là Mộ Phàm sẽ làm chuyện này, nhưng có chứng cớ xác thật, người ăn trộm bí mật công ty chính là nó, bây giờ, chị còn gì đễ nói không?”
Lương Uyển Quân sắc mặt khẽ biến, “Chuyện này… Chuyện này không thể nào! Mộ Phàm nó làm sao có thể làm loại chuyện này!” Nhưng mà, video theo dõi trong hành lang lại rất rõ ràng, người mở cửa thư phòng chính là Diệp Mộ Phàm không sai. Sắc mặt của Diệp Thiệu Đình cũng hoàn toàn trắng bệch, “Mộ Phàm… Tại sao có thể như vậy…”
Diệp Hồng Duy giận đến mức ném ly trà trong tay đập vào người Diệp Thiệu Đình, “Đồ khốn! Ta vốn còn muốn để cho nó trở về công ty, bây giờ nhìn xem, ta không cần người như nó, nó đã bị anh dạy cho không thể sửa đổi được rồi! Diệp gia chúng ta coi như là đoạn tử tuyệt tôn, cũng tuyệt đối không thể để cho thứ người như vậy thừa kế! Cùng lắm thì nhận con của YY cùng Việt Trạch làm con nuôi!”
Nghe nói như vậy, trên mặt Lương Mỹ Huyên tràn đầy vui mừng, đáy mắt Diệp Y Y cũng xẹt qua một tia sáng. Chỉ cần giải quyết Diệp Mộ Phàm xong, cô chính là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, tương lai Diệp gia này, còn không phải thuộc về cô và Việt Trạch?
Lão phu nhân Đàm Nghệ Lan một bên từ đầu đến cuối không có mở miệng giờ phút này thở dài một tiếng, “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh a…”
Diệp gia có hai đứa cháu gái, một đứa cháu trai, Diệp Y Y cùng Diệp Oản Oản chỉ là cháu gái, chỉ có đứa cháu trai Diệp Mộ Phàm này, giống bà với Hồng Duy nhất, còn được di truyền khả năng thiên phú của bà. Cho nên, bà có khuynh hướng thích đứa cháu Diệp Mộ Phàm này nhất, đuổi nó đi ra ngoài, chỉ là muốn để cho nó một mình ở bên ngoài học hỏi kinh nghiệm, để có thể thành thục một chút, nhưng bây giờ, thật sự là làm cho bà quá thất vọng. Người thừa kế quyết định sự hưng suy của một gia tộc, Diệp gia nếu giao vào trong tay người như vậy, sợ là không giữ được. Cũng may còn có Việt Trạch cùng Y Y…
Diệp Thiệu Đình biết rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, mặt đầy vẻ lo lắng cầu xin, “Cha, xin cha tha thứ cho Mộ Phàm lần này, nó… Nó chẳng qua là nhất thời hồ đồ… Mong cha cho hắn cơ hội sửa đổi…”
“Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ mà chỉ vì một con đàn bà đến loại chuyện phản bội gia tộc này cũng làm được, hôm nay có thể lấy trộm bí mật công ty, ngày khác có phải hay không đem công ty bán đi?” Lương Mỹ Huyên vừa nói, vừa có thâm ý liếc về Diệp Thiệu Đình một cái.
Diệp Hồng Duy chợt nhớ tới con trai lớn phi pháp nuốt riêng tiền bạc công ty, nhất thời tức giận hơn, “Thiệu Đình, ta đã đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng anh thật sự là để cho ta quá thất vọng, lần này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng như vậy, chuyện này ta sẽ giao cho luật sư, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đấy!” Lão gia tử nói như vậy là muốn đưa Mộ Phàm vào tù…
Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình nhất thời sắc mặt đại biến. Nếu là Mộ Phàm thực sự bởi vì chuyện này mà ngồi tù, như thế hắn cả đời đều xong rồi. ……
Cùng lúc đó, Tụ Tinh giải trí.
Trên bàn Diệp Mộ Phàm chất đầy các loại tập tranh và tài liệu. Giờ phút này, hắn đang ở trong phòng làm việc tăng ca thiết kế một tạo hình mới cho diễn viên của Tụ Tinh giải trí. Bộ phim cổ đại này lấy nhiều trang phục cùng trang sức hiện đại rất có hy vọng đạt được giải thợ hóa trang tốt nhất và cả giải trang phục đẹp nhất ở liên hoan phim quốc tế tiếp theo.
Thời điểm làm việc, điện thoại của hắn lúc nào cũng để chế độ im lặng. Chờ tạm thời kết thúc, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vừa thuận tay cầm điện thoại di động lên nhìn. Kết quả, mới nhìn liền phát hiện trên điện thoại di động có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.