---
Một giây kế tiếp, Thu Thủy đem điện thoại của Diệp Oản Oản ném cho Bắc Đẩu: "Muốn gọi thì cậu đi mà gọi! Lỡ xảy ra điều gì không hay, tự chịu."
"Mẹ kiếp, chịu thì chịu! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm, vạn nhất có công lao gì, cũng là mình tôi hưởng." Bắc Đẩu nhận lấy điện thoại, sau khi lẩm bẩm hai câu, không chút do dự, lập tức gọi lại một cuộc điện thoại video.
Chỉ chốc lát sau, video lại được kết nối. Sau khi lại thấy gương mặt của Bắc Đẩu chình ình xuất hiện, chân mày Tư Dạ Hàn một lần nữa hơi nhăn lại.
"Tu La Chủ, anh tìm minh chủ của chúng tôi có chuyện gì sao? Minh chủ chúng tôi ở bên cạnh tôi ngủ thiếp đi." Bắc Đẩu mở miệng nói.
"Ở bên cạnh ngươi ngủ thiếp đi?" Hàn quang trong mắt Tư Dạ Hàn trong chớp mắt lóe lên.
"Đúng vậy, ở bên cạnh tôi ngủ thiếp đi." Bắc Đẩu gật đầu một cái: "Anh có muốn nhìn một chút hay không? Tôi lừa anh làm cái gì?"
"Không cần." Âm thanh của chàng trai lạnh đến mức làm cho người khác phát run lên.
Chỉ bất quá, Bắc Đẩu thật giống như không hề nghe được âm thanh của chàng trai, trực tiếp đem máy thu hình nhắm ngay vào Diệp Oản Oản.
Sau khi nhìn thấy khắp phòng toàn người là người, còn có Diệp Oản Oản nằm trên ghế sa lon, sắc mặt Tư Dạ Hàn lúc này mới hơi có chút chuyển biến tốt.
"Bạch minh chủ thế nào?"
Hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, minh chủ chúng tôi vừa mới uống chút rượu, có điều tửu lượng hơi kém. Tu La Chủ có chuyện gì gấp không?" Bắc Đẩu mở miệng hỏi.
"Trời giá rét, đắp thêm cho nàng ít quần áo." Tư Dạ Hàn không thèm quan tâm đến câu hỏi của Bắc Đẩu.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu vô cùng tự nhiên gật đầu một cái: "Đúng vậy, đoán chừng nếu tối nay minh chủ nằm vậy một đêm…có khi bị đông cứng mất!"
Bắc Đẩu nói xong, lần nữa đem điện thoại di động đưa cho Thu Thủy, sau đó lấy ra một chiếc chăn, đi tới cạnh ghế sa lon.
"Ồ, Phong tỷ, tỷ đã tỉnh?" Thấy Diệp Oản Oản bỗng nhiên mở hai mắt ra, Bắc Đẩu sửng sốt một chút.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, chỉ thấy cánh tay phải của Diệp Oản Oản khẽ nhấc lên. Mọi người còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên.
Diệp Oản Oản đấm thẳng vào lỗ mũi của Bắc Đẩu! Trong tiếng gào thảm thiết như heo bị thiến, Bắc Đẩu và cái chăn cùng nhau văng ra ngoài.
"Mở cửa, có ai không, mau giúp ta mở cửa!!?"
Tình cảnh này, khiến cho Nhị trưởng lão nhất thời cả kinh, vội vàng hướng về phía ngoài cửa la lớn.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng có bao xa lui bấy nhiêu xa, hận không thể cách Diệp Oản Oản 10 vạn 8 ngàn dặm mới tốt.
Nhưng mà, cửa chính bị khóa lại, bọn họ muốn đi ra ngoài cũng không có biện pháp nào cả, trừ khi phá cửa.
"Thất Tinh, đi nhanh, mau đi lấy thiết bị điều khiển cửa từ xa!"
Lúc này, Tam trưởng lão nhìn về phía Thất Tinh, vội vàng nói.
Nghe tiếng, Thất Tinh hướng về chiếc điều khiển từ xa bên người Diệp Oản Oản nhìn một cái, cơ hồ không có bất kỳ sự cân nhắc nào, trong nháy mắt lắc đầu một cái, lãnh đạm thờ ơ đáp: "Không đi!"
Tam trưởng lão: "..."
"Tới đây... Uống!"
Diệp Oản Oản người đầy mùi rượu, lảo đà lảo đảo một lần nữa ngồi ở trên ghế sa lon.
"Ôi chao..."
Bắc Đẩu ôm mũi, vội vàng từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, rượu đều đã uống xong, trước tiên tỷ hãy mở cửa thả đệ ra ngoài, để đệ tới bệnh viện chăm sóc mẹ. Ngày mai nhất định đệ sẽ bồi tỷ uống rượu."
Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, Diệp Oản Oản hơi có chút nghi ngờ nhìn về phía tủ rượu ở bên cạnh. Trong tủ, số lượng rượu đúng là không ít!
* Có vẻ vị đường chủ tặng rượu kia cũng chu đáo à nha…
Lúc này, khóe miệng Diệp Oản Oản mang theo một nụ cười châm biếm, hướng về phía Bắc Đẩu ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Thấy Bắc Đẩu thờ ơ không động lòng, Nhị trưởng lão vội vàng nói: "Bắc Đẩu, ngươi đi nhanh đi, minh chủ kêu ngươi qua đấy!"
"Tôi không đi, người nào thích người đó đi!" Bắc Đẩu lắc đầu liên tục. Khinh thường hắn là kẻ ngu sao? Vừa mới bị ăn một đấm, có được hay không!
"Qua đây!"
Diệp Oản Oản say khướt, ra lệnh.