---
Nhất Chi Hoa nghe vậy, như đùa như thật mở miệng trả lời, "Chồng tôi nói, loại Cổ này là phế phẩm thất bại, cho nên anh ấy cũng không có cách nào giải được, chỉ có một biện pháp kia thôi."
Diệp Oản Oản: "..."
Đây chẳng phải là nói nàng chết chắc rồi sao?
Trừ phi nàng có thể trong khoảng thời gian 12 giờ tìm ra Tư Dạ Hàn...
Mới vừa nghĩ như thế, Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù hết thảy đều đã chứng minh Tư Dạ Hàn thay đổi trí nhớ của nàng, giam giữ tự do của nàng, nhưng mà trong tiềm thức, người nàng yêu, vẫn như cũ chỉ có anh ta…
Nếu như quả thật để cho nàng tùy tiện tìm người khác để giải độc, dựa theo cái nguyên tắc người giải độc nhất định phải là người nàng yêu, vậy tuyệt đối thứ chờ nàng chỉ có một con đường chết.
"Vậy còn không dễ dàng sao?" Bắc Đẩu vỗ ngực một cái, lòng tin tràn đầy mở miệng nói: "Phong tỷ, tỷ thích dạng gì, đệ đi tìm tới cho tỷ... Là mỹ nam tử diêm dúa lòe loẹt, hay là đại thúc thành thục chín chắn, là chó săn nhỏ hay là tiểu thịt tươi?"
Giờ phút này, ý thức Diệp Oản Oản đã dần dần có chút mơ hồ, sậm mặt lại lườm Bắc Đẩu đang tự vạch áo cho người xem lưng.
"Không thích sao?" Bắc Đẩu gãi đầu một cái lầu bầu: "Phong tỷ, tỷ đã chết đến nơi rồi mà còn kén chọn... Cứ vậy đi, tỷ thích dạng gì, đệ khẳng định đều có thể tìm tới cho tỷ..."
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, Bắc Đẩu dứt khoát tự làm chủ, lập tức an bài xong, để cho người đi tìm các thể loại trai đẹp.
"Hô hô, nếu đã không có việc gì, chúng tôi đây liền đi trước đây. Bạch lão bản, cô mau nhanh tìm người giải Cổ độc đi. Đúng rồi, nhớ đến đem tiền chuyển sang tài khoản của đội trưởng chúng tôi nhaaa...!" Nhất Chi Hoa cười ha hả mở miệng nói.
Diệp Oản Oản cố gắng lau mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán. Chuyển cái em gái ngươi ấy!!
Không có việc gì, thế này gọi là không có việc gì? Có loại hố hàng như vậy hay sao?
Lại có thể cứ như vậy đi rồi…
Nhóm 5 người mới vừa đi không bao lâu, Thất Tinh nhanh chóng phái người khống chế Viên gia, ngay sau đó giải tán đám người không liên quan.
Một lát sau, Bắc Đẩu phân phó một tên thuộc hạ vội vã dẫn theo hơn chục gã đàn ông rần rật đi qua.
Hơn chục gã đàn ông này có loại hào hoa phong nhã, có loại cấm dục cao lãnh, cũng có hoạt bát đáng yêu, mỗi người khí chất và phong cách rất bất đồng, điểm chung duy nhất chính là tướng mạo đều hết sức xuất chúng.
Gã đàn ông cầm đầu nhìn có vẻ như quản lý đầy lấy lòng mở miệng, "Bắc gia, người ngài muốn toàn bộ đều đã mang đến, ngài xem có được hay không? Tất cả đều là trai bao xuất chúng nhất chỗ chúng tôi, bảo đảm ngài sẽ hài lòng!"
Bắc Đẩu liếc mắt quan sát những người đó, ngay sau đó sờ lên cằm gật đầu một cái, đem người dẫn tới trước mặt của Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, tỷ xem một chút, thích tên nào liền lưu lại!"
Thất Tinh nhìn hơn mười mấy gã nam nhân kia, chân mày hơi nhíu lại một cái, bất quá cũng không mở miệng.
Mười mấy gã đàn ông kia biết được lần này cần tới gặp chính là Minh chủ Không Sợ Minh, tất cả đều sợ đến gan mật đều vỡ vụn, xác định là phải bị hành hạ thê thảm rồi. Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, gương mặt như đào mận, ánh mắt liễm diễm, quả thật là đẹp như tiên nữ giáng trần, nhất thời ánh mắt đều sáng lên một cái.
Không nghĩ tới bá chủ một phương, tiếng xấu vang rền khắp Độc Lập Châu, Tóc Húi Cua ca lại là một mỹ nhân như thế.
Thân thể Diệp Oản Oản phản ứng càng ngày càng kịch liệt, quả thật là ngay cả xương tủy phảng phất như đều đã và đang bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, dồn dập thở hổn hển, ánh mắt hình viên đạn lườm đám đàn ông kia, mở miệng nói: "Cay ánh mắt..."
Quản lí nghe nói như vậy, nhất thời sợ đến bắp chân nhỏ run lên, "Minh chủ tha mạng! Những người này thật sự là mặt hàng cực phẩm nhất ở chỗ chúng tôi rồi, tuyệt đối không dám nói dối..."
Tóc Húi Cua ca này, yêu cầu có phần cũng quá cao rồi đi?
Ngay cả tướng mạo cỡ này mà còn cay ánh mắt?
Vậy cô ta rốt cuộc muốn đẹp đến cỡ nào nữa vậy trời?