……………………………….
Kết quả, trong nháy mắt đứng dậy, thân hình Trầm Mộng Kỳ đột nhiên thoáng một cái, trực tiếp xỉu.
“Mộng Kỳ!!!” Diệp Mộ Phàm sợ đến sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi qua ôm Trầm Mộng Kỳ đặt lên ghế sa lon.
“Mộng Kỳ, em tỉnh lại đi, đừng dọa anh…” Diệp Mộ Phàm mặt đầy khẩn trương.
Một hồi lâu sau, Trầm Mộng Kỳ mới ung dung tỉnh lại, ” Anh Mộ Phàm, em không sao… Không có chuyện gì… Chỉ là đầu hơi choáng váng… Chắc là bởi gì mấy ngày qua thức đêm…”
Hai tay Diệp Mộ Phàm để bên người gắt gao nắm thành quả đấm, “Thật xin lỗi, đều là anh vô dụng, mới để cho em mệt nhọc như vậy.”
“Không phải, anh đã giúp em rất nhiều.” Trầm Mộng Kỳ một bộ vẻ mặt quan tâm.
Diệp Mộ Phàm nhìn sắc mặt nữ hài tái nhợt mệt mỏi, trầm mặc chốc lát, cuối cùng, rốt cuộc tựa như quyết định mở miệng nói, “Mộng Kỳ, không cần phiền tâm, hiện tại lập tức trở về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này giao cho anh, anh bảo đảm giúp em làm đến đáy ngọn tập đoàn Diệp thị!”
Trầm Mộng Kỳ che giấu đáy mắt vui mừng, mặt lộ bất an nói, “Có thật không? Nhưng là… Anh sẽ làm sao?”
Diệp Mộ Phàm trấn an mà nhìn Trầm Mộng Kỳ một cái, “Anh tự nhiên có biện pháp của anh, tóm lại tin tưởng anh, nếu đáp ứng em, anh nhất định sẽ làm được.”
Trầm Mộng Kỳ trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, “Mộ Phàm, anh đối với em thật tốt, chỉ cần có anh ở bên người, em liền đặc biệt an tâm, cái gì cũng không sợ! Chờ công ty của chúng ta lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có thể chống lại Diệp gia, đến lúc đó sẽ không để anh phải lét lén lút lút, chịu uỷ khuất! Em muốn tất cả mọi người đều biết anh Mộ Phàm của em thật lợi hại, thật ưu tú!”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, “Nha đầu ngốc, với anh chỉ cần em thật vui vẻ là đủ… Vì em… Anh làm cái gì đều nguyện ý!”
“Anh Mộ Phàm …” Trầm Mộng Kỳ ôn nhu mềm mại mà tựa sát trong ngực của Diệp Mộ Phàm, nhưng trong lòng tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt.
Cô liền biết, chỉ cần cô hơi dùng chút thủ đoạn, Diệp Mộ Phàm liền sẽ nói gì nghe nấy, chuyện gì cũng đều nguyện ý làm.
Giải quyết Diệp Mộ Phàm xong, Trầm Mộng Kỳ ánh mắt lóe lên, hỏi dò, “Đúng rồi, anh Mộ Phàm, anh gần đây có tin tức của Oản Oản không? Cô ấy có khỏe không?”
Bây giờ cô chính là nhờ nước dâng thuyền cao, tự nhiên treo giá, không vội tìm kim chủ, cùng Hà Tuấn Thành cũng chỉ là vui đùa một chút.
Sau khi gặp qua người đàn ông trên cao là Tư Dạ Hàn kia, nhìn lại những thứ phàm phu tục tử này, thật sự là không hợp mắt…
Nhắc tới Diệp Oản Oản, sắc mặt của Diệp Mộ Phàm liền không tốt lắm, “Không biết, không có liên lạc qua, nhắc đến nó làm gì, nha đầu kia đã hết thuốc chữa! Nghe ba mẹ anh nói đang cùng tiểu bạch kiểm lui tới, sợ là đến lúc đó bị người bán còn phải đếm tiền cho người ta!”
“Tiểu bạch kiểm…” Trầm Mộng Kỳ mặt lộ vẻ vui mừng.
Quả nhiên chơi chán rồi liền bị ném bỏ rồi hả?
Chỉ tiếc… Trước lúc cô ta bị đạp rơi đã có mối quan hệ với Tư Dạ Hàn…
Bất quá, nhìn Diệp Oản Oản xui xẻo, vẫn thật vui vẻ.
Còn có Giang Yên Nhiên không ai bì nổi đó, cô cũng đã sớm đem bỏ lại đằng sau…
Cùng lúc, bên trong một phòng ăn bao sương nào đó.
“Cao phóng viên, như thế nào? Có tin tức không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Oản Oản ngồi đối diện chính là phóng viên Cao Phi thủ lĩnh tuần san Sao Hoả, cũng chính là người lúc đầu theo chỉ thị của cô trợ giúp Hàn Thiên Vũ rửa sạch tội danh, là paparazi đứng thứ nhất giới giải trí.
Trước đó tuần san sao Hỏa đã sắp phải ngừng xuất bản, nhờ có sự kiện của Hàn Thiên Vũ mới một lần nữa quật khởi, Cao Phi ở trong vòng giải trí cũng dần khôi phục địa vị ngày xưa.
Sau khi Diệp Oản Oản gia nhập Quang Diệu, cũng một mực duy trì liên lạc với Cao Phi.