- --
"Mẹ!"
Còn không đợi Đường Đường tiếp tục nói, khóe mắt liếc một cái, đã tự mình thấy được Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn trước cửa, lúc này liền chạy thẳng về phía Diệp Oản Oản.
"Đường Đường ngoan ngoãn." Diệp Oản Oản mặt đầy cưng chìu.
"Mẹ, ăn dưa hấu." Đường Đường mang cho Diệp Oản Oản một miếng dưa hấu.
"Rất ngọt..." Diệp Oản Oản ăn vài miếng, mở miệng cười nói.
"Bà nội, ăn dưa hấu." Đường Đường đem miếng dưa hấu cuối cùng đưa cho Ân Duyệt Dung.
Tư Dạ Hàn: "..."
...
"Các người đã trở lại, ta cũng sẽ không ở lâu nữa." Ân Duyệt Dung đứng dậy, lạnh nhạt mở miệng nói.
Mắt Diệp Oản Oản giật một cái, không khỏi có chút kinh ngạc. Thật đúng là tới giao trả Đường Đường sao!
Ban đầu sợ rằng có đánh chết nàng cũng sẽ không tin, Ân Duyệt Dung vốn chính miệng nói sẽ giữ Đường Đường, vậy mà lại đích thân đem Đường Đường trả lại.
"Quản lý Ân, khoan đã!"
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Ân Duyệt Dung: "Dự luật đã sắp đến lúc bỏ phiếu, không biết Quản lý Ân có ý kiến gì?"
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn về phía Tư Dạ Hàn. Chàng trai của tôi ơi! Mấy nay chỉ số EQ đã tiến bộ lớn, làm sao vừa chạm mặt Ân Duyệt Dung một cái liền rơi xuống đáy vực rồi?
Coi như là Ân Duyệt Dung có cải thiện về tâm lý, nhưng mà cũng sẽ không trực tiếp đến vậy chứ!
Hơn nữa, dùng thái độ và khẩu khí này... Là có ý gì?
Ân Duyệt Dung liếc nhìn Tư Dạ Hàn một cái, thái độ không hề khá hơn Tư Dạ Hàn một chút nào: "Ngày hôm nay ta qua đây, không phải là để bàn công việc với con! Hơn nữa, bên phía ta không có gì thay đổi! Luật lệ trước đó như thế nào, sau này liền cứ như thế đấy!"
"Phải không!?"
Tư Dạ Hàn gằn giọng.
Vào giờ phút này, Ân Duyệt Dung và Tư Dạ Hàn đối đầu với nhau, khiến cho những người bên cạnh như rơi vào hầm băng.
"Cha!"
Bỗng nhiên, Đường Đường đưa tay nắm lấy bàn tay Ân Duyệt Dung, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Cha, làm sao cha lại dùng loại thái độ này nói chuyện với bà nội của con?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Ân Duyệt Dung: "..."
"Bà nội trước đó bị người xấu hãm hại, cha không quan tâm bà nội, còn có loại thái độ này đối với bà nội, là cha không đúng!" Đường Đường nói.
Tư Dạ Hàn: "..."
"Bà nội, khẳng định là bà nội không dạy dỗ cha tốt! Sau này nhất định phải dạy bảo cha tốt hơn." Đường Đường vừa nhìn về phía Ân Duyệt Dung vừa nói.
Ân Duyệt Dung: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhìn lấy hai mẹ con bị Đường Đường “giáo huấn” đến nói không ra lời, Diệp Oản Oản yên lặng quay đầu ra sau, ráng nhịn cười.
Ân Duyệt Dung ho nhẹ một tiếng, "Đường Đường, bà nội đi đây!"
Ân Duyệt Dung nói xong ngồi xổm người xuống, nhìn về phía cậu bé trước mắt, trong mắt lại hiếm thấy lộ rõ vẻ không đành lòng.
"Vâng ạ!" Đường Đường gật đầu một cái.
Đường Đường vừa dứt tiếng, chẳng biết tại sao, trong lòng Ân Duyệt Dung lại có một chút cảm giác mất mát không tỏ rõ được. Bà còn tưởng rằng, Đường Đường sẽ giữ mình ở lại lâu một chút.
Sau lần rời đi này, có lẽ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau.
Đời này, thứ mà bà muốn, liền nhất định phải lấy được! Nhưng mà, duy chỉ riêng thời điểm đối mặt với đứa bé này, lại không muốn làm bất kỳ chuyện gì khiến cho nhóc ghét mình.
Cho dù, cái giá phải trả, là có khả năng sẽ không được gặp lại nhóc nữa!
"Mẹ, con cùng bà nội đi trước, lần sau con sẽ theo bà nội tới đây thăm hai người!" Ân Duyệt Dung mới vừa chuẩn bị rời đi, kết quả, lại thấy Đường Đường xoay người, quay sang tạm biệt Diệp Oản Oản.
Đường Đường vừa dứt tiếng, trong mắt Ân Duyệt Dung lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ, sáng lấp lánh.
"Con... con không muốn ở cùng một chỗ với cha mẹ con sao?" Ân Duyệt Dung chần chờ hỏi.
Đường Đường nháy mắt một cái, "Đường Đường đã nói với mẹ, sẽ ở bên bà nội thêm mấy ngày. Đường Đường có thể ở cùng một chỗ với cha mẹ. Nhưng mà, nếu như Đường Đường theo cha mẹ về lại Vân Thành, mặc dù lúc nào đó sẽ có thể trở lại thăm bà nội, nhưng mà lại không thể ngày ngày nhìn thấy bà nội được nữa!"