- --
Ân Hành dặn dò, "Bên người tiểu tạp chủng kia khẳng định là có người của Tư Dạ Hàn bảo vệ. Cậu dùng danh nghĩa của tôi, trực tiếp điều động Thiết vệ quân."
Nếu không... sợ là rất khó mang được người đi.
A Trung nghe vậy thầm kinh hãi, "Điều động Thiết vệ quân... Thế này có phải là quá trắng trợn rồi hay không... Vạn nhất bị phu nhân biết..."
Sắc mặt Ân Hành hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn gã tâm phúc một cái, "Mẹ đã sớm giao Thiết vệ quân cho tôi, như vậy những người này chính là người của tôi! Nghe tôi điều động, có vấn đề gì?"
Mặc dù trong lòng A Trung có chút lo âu, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Trên mặt nổi, quả thật Ân Duyệt Dung đã giao quyền Thiết vệ quân cho Ân Hành, chẳng khác gì thừa nhận thân phận người thừa kế của hắn ta. Nhưng mà, thật ra thì tại Ân gia, vẫn có rất nhiều người ủng hộ Tư Dạ Hàn.
Nếu như Tư Dạ Hàn không trở lại cũng còn đỡ! Lần này hắn làm việc, coi như là Thiết vệ quân ở trong tay Ân Hành, nhưng lòng người cũng không hướng về phía hắn.
Vốn việc Ân Hành tranh thủ được sự ủng hộ của Tần Hi Viện, còn có sức đánh một trận. Nhưng ai ngờ đâu lại bỗng dưng trồi ra thêm một vị Dịch Vân Mạc, hậu thuẫn cho Tư Dạ Hàn. Cho nên bây giờ người của Ân gia, thật ra tất cả đều đang âm thầm quan sát, tạm thời không dám bày tỏ thái độ.
Dưới tình huống như thế, cũng khó trách Ân Hành sẽ nôn nóng rồi.
...
Vân Thành.
Chạng vạng tối, sau khi tan học, mấy vị hộ vệ Nhiếp gia hộ tống Đường Đường về nhà như thường ngày.
Xe vững vàng chạy, thời điểm đi tới một con dốc nọ, bánh xe đột nhiên chao đảo, ngay sau đó chiếc xe thắng gấp.
Xe của bọn họ, bị người ngăn lại!!
"Thiếu chủ cẩn thận!" Lập tức có hộ vệ đem Đường Đường che chở ở sau lưng, rất sợ làm cậu nhóc giật mình.
Đường Đường mặt không cảm xúc nhìn một đám người mặc áo đen, khuôn mặt phúng phính nhỏ bé, lộ ra thần sắc suy tư.
"Dám đến cướp thiếu chủ Nhiếp gia chúng ta? Không muốn sống nữa?" Hộ vệ Nhiếp gia lạnh giọng quát lên.
Gã đàn ông cầm đầu sắc mặt lạnh tanh nói, "Giao Nhiếp Đường Tiêu ra, có thể tha cho các ngươi khỏi chết."
"Các ngươi là người nào! Quả thật là chán sống..."
Hộ vệ nói được nửa câu, Đường Đường nhìn lướt qua những người đó, mặt không đổi sắc lên tiếng: "Các ngươi là người Thiên Thủy thành."
Rõ ràng chỉ là một thằng bé con, nhưng đáy mắt lại là sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác. Ở trong tình huống thế này, trên mặt vậy mà lại không lộ ra bất kỳ sự hốt hoảng nào.
Nghe lời nói này, tên cầm đầu thoáng sững sờ. Làm sao đứa nhỏ này đoán được?
"Người của Ân gia sao?" Đường Đường tiếp tục hỏi.
"Thiên Thủy thành... Ân gia?"
"Cái gì? Người của Ân gia?"
Nghe vậy, thần sắc mấy vị hộ vệ Nhiếp gia nhất thời biến đổi.
"Làm sao ngươi biết?" Vẻ mặt tên cầm đầu đầy cổ quái.
Nếu như lời này được nói ra từ trong miệng của mấy gã hộ vệ, hắn còn có thể lý giải được, nhưng đây lại là... một đứa bé!!
Mấy người trố mắt nhìn nhau. Đều nghe nói tiểu thiếu gia Nhiếp gia vô cùng thông minh, xem ra đúng là như vậy!
Đường Đường lộ ra nụ cười còn vương nét trẻ con, "Ta đoán thôi, không nghĩ tới lại đoán đúng rồi."
Đoán?
Mặt gã thủ lĩnh lộ rõ vẻ nghi ngờ, nhưng liếc nhìn thằng bé nhìn như đang nhõng nhẽo đối diện, cũng không nghĩ nhiều.
Nhiệm vụ lần này, Ân Hành hạ xuống tử lệnh, hôm nay coi như là cá chết lưới rách, nhất định bọn họ cũng phải mang được người đi.
Dù sao nơi này cũng là Vân Thành, địa bàn của Nhiếp gia! Để tránh kinh động quá nhiều người, nhất định bọn họ phải tốc chiến tốc thắng. Nếu như những người này phản kháng, như vậy, tất cả mọi người đều phải chết.
Không thể chậm trễ nữa!
Thủ lĩnh đang muốn mở miệng hạ lệnh giết chết bất luận tội, gã phụ tá bên cạnh đột nhiên đi tới trước mặt Đường Đường, mặt đầy hòa ái dụ dỗ, "Ha ha, tiểu thiếu gia, là như thế này, bà nội cậu muốn gặp mặt cậu một lần. Làm phiền cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến, được chứ?"