Mục lục
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (vợ mới bất lương có chút ngọt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Convertor: Vovo



Editor: Hyna Nguyễn



————————————————–



Trên màn hình điện thoại di động chính là tin tức đang đứng đầu trang giải trí bát quái.



Tựa đề là ” Giáo chủ thời thượng Trầm Mộng Kỳ xảy ra tai nạn xe cộ ở hiện trường quay phim”, đi kèm là hình ảnh, trên người Trầm Mộng Kỳ mặc quần da, trang phục xe đua motor, tóc xoăn xõa vai, quả thật có thể nói là đặc biệt.



Phía dưới bình luận ngay từ đầu là đám Fan ruột thổi phồng mọi chuyện, cuối cùng bị người đi đường cùng một vài người có ánh mắt nhìn thời thượng nói ra làm cho thương tích đầy mình.



[Cái này gọi là độc lập độc hành sao? Tôi thấy là hình như não của thợ trang điểm đang đi đâu hóng gió mới đúng chứ? ]






[Nhìn không tốt đẹp gì, xấu xí chết mất, nếu như đây là thời thượng, quả thực là đang vũ nhục khiếu thẩm mỹ của chúng ta. ]



[Không nghĩ tới thời thượng Giáo chủ cũng có thời điểm tạo hình sai lầm như thế này, bộ đồ này thật sự là quá tệ, đoán chừng là muốn bắt chước Kiều Khả Hâm đi, bất quá không có bộc lộ ra được vẻ đẹp trai tiêu sái cảu Kiều Khả Hâm, hoàn toàn là học đòi theo một cách vụng về rồi! ]



[Tôi đột nhiên phát hiện cái mông của Trầm Mộng Kỳ thật bẹp a, bắp đùi thật thô! Lúc trước sao tôi lại có thể không phát hiện ra nhỉ, còn cảm thấy vóc người của cô ấy tốt vô cùng nữa chứ



Diệp Mộ Phàm mặc nhiên không lên tiếng mà nhìn những lời bình luận kia.



Ngày trước thời điểm hắn thiết kế tạo hình cho Mộng Kỳ, từ trước đến giờ nhất luôn luôn để tâm, đều cố ý tránh xa điểm yếu của cô ấy, cho nên bọn họ không có phát hiện ra được là điều đương nhiên.



“Thế nào, tâm tình có khá hơn một chút nào hay không?” Diệp Oản Oản mở miệng nói.



Gần đây hắn luôn cảm thấy em gái mình trở nên có chút xa lạ, nhưng sự quan tâm tới mình từ xưa tới nay vẫn luôn không thay đổi.



“Người không quan trọng mà thôi.” Diệp Mộ Phàm mở miệng đáp.



Vì thứ người như vậy lãng phí bất kỳ loại tâm tình gì đều không đáng.



Cùng lúc đó, tại giải trí Tụ Tinh.



Trầm Mộng Kỳ giận đến mức xé trên mấy tờ báo trên bàn một cái, sau đó giận không kìm chế được mà trừng mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện mình: “Hà Tuấn Thành, anh làm cái gì vậy? Không phải nói là một bộ vẻ ngoài kia tuyệt đối không có vấn đề gì sao?”



“Khụ… Cái kia quả thật không có vấn đề… Tạo hình ban đầu cho Kiều Khả Hâm cũng sử dụng cách này không sai biệt với nhau lắm a… Khi đó phi thường kinh diễm…”



“A, cho nên nói, ý của anh là, không phải là vấn đề tạo hình, là vấn đề của tôi sao?”






“Mộng Kỳ, cô đừng nên kích động, tôi không phải là có ý này, cô trời sinh quyến rũ, dĩ nhiên là mặc cái gì lên người cũng đều dễ nhìn, những người đó hoàn toàn là kẻ mù mắt mà!”



“Hà Tuấn Thành, anh đừng giả bộ ngớ ngẩn cho tôi, tôi chuẩn bị tham gia lễ thời thượng phong vân rồi, nếu lại xảy ra vấn đề, anh có biết hậu quả không?!”



“Mộng Kỳ… Mộng Kỳ…”



Trầm Mộng Kỳ phịch một tiếng đóng cửa lại, Hà Tuấn Thành đụng phải cánh cửa làm cho một mũi màu xám, mặt đầy âm vụ vẻ.



“Đáng chết…”



Đều do Diệp Mộ Phàm cái thằng oắt con vô dụng đó!



Xem ra, phải làm chút việc để cho thằng nhóc kia sáng mắt ra mời được…



Ngày đi làm thứ nhất, Diệp Mộ Phàm vội vàng nhanh chóng, cả ngày một khắc cũng không có nghỉ ngơi, bất quá, cảm giác do kiểu bận rộn này mang lại làm cho hắn cảm thấy rất phong phú cùng hưởng thụ.



Vừa mới chuẩn bị lên xe, tiếng chuông điện thoại di động reo lên…



Nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời muốn nổi giận đùng đùng – Hà Tuấn Thành.



Trên mặt Diệp Mộ Phàm âm trầm rất nhanh thối lui, vừa thờ ơ không đếm xỉa tới nhấc máy lên: “A lô?”



“Alô, Diệp thiếu a, có rảnh không? Chúng ta nói một chút?” Ngữ khí của Hà Tuấn Thành vô cùng ân cần mở miệng nói.



“Ồ? Nói chuyện gì?”



“Chuyện lần trước đây, đúng là do tôi không đúng, chẳng qua chỉ là một người đàn bà mà thôi nha, Diệp thiếu gia ngài năm đó cũng là du hí hoa tùng, cần gì phải so đo như vậy chứ!”



“A…” Diệp Mộ Phàm thấp cười nhẹ một tiếng đáp: “Nói xong rồi sao?”



Hà Tuấn Thành nuốt nước miếng, rất sợ hắn cúp điện thoại, vội vàng nói: “Tôi đã nghĩ qua rồi, để tỏ lòng thành ý của tôi, chỉ cần ngài nguyện ý trở về tới giúp tôi, giá tiền tuyệt đối để cho ngài hài lòng!”



Thời khắc này Diệp Mộ Phàm đã hoàn toàn không có vẻ giận dữ của đêm đó nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa xe trong tay đáp lại: “Được a!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK