---
Công ty bọn họ không có đại nhân vật, còn người không có kinh nghiệm cũng không thích hợp, người như này ngược lại là vô cùng phù hợp.
Nhìn sơ yếu lý lịch của cô gái này, thực sự là một người biết nỗ lực cố gắng phấn đấu.
Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Diêu Giai Văn mở miệng nói, "Xin chào, Diêu tiểu thư đúng không? Bằng hữu của tôi có nhắc qua cô."
Diêu Giai Văn liền vội mở miệng, "Ngài chính là... Diệp tổng thanh tra? Tối hôm qua tôi không cẩn thận đụng phải bằng hữu của ngài, sau đó nàng đưa cho tôi danh thiếp của ngài. Bất quá tôi không dám mạo muội gọi điện thoại cho ngài, nên trực tiếp tới công ty nộp hồ sơ xin phỏng vấn..."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái ra vẻ đã hiểu, "Các người cứ tiếp tục."
Vì vậy, tiếp theo Diệp Mộ Phàm liên tục hỏi Diêu Giai Văn một số vấn đề, tất cả Diêu Giai Văn đều đối đáp trôi chảy.
Sau mười mấy phút, Diệp Mộ Phàm hài lòng gật đầu, tùy ý nhìn về phía Diệp Oản Oản bên cạnh, "Cậu thấy thế nào, lão đại?"
"Không tệ, tốt vô cùng, nếu không có vấn đề gì khác, ngày mai có thể trực tiếp bắt đầu đi làm." Diệp Oản Oản mở miệng.
Diêu Giai Văn nghe vậy nhất thời tỏ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại lộ ra thần sắc khó xử.
"Sao vậy, còn có vấn đề gì không?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
Sắc mặt của Diêu Giai Văn hơi trầm xuống, biểu tình thoạt nhìn dường như có vài phần giằng co, một hồi lâu sau, do dự nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: "Tôi... Tôi…có thể ứng trước ba tháng tiền lương hay không?"
Còn chưa nhận chức đã muốn ứng trước ba tháng tiền lương, bất kể là công ty nào, phỏng chừng đều sẽ không đồng ý.
Nhìn bộ dạng của Diêu Giai Văn, nàng lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy, đối với một điểm này hẳn là hiểu rõ vô cùng. Nhưng có vẻ cũng là đến bước đường cùng, mới phải mở miệng nói ra cái yêu cầu này.
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm, "Ứng trước tiền lương, nếu như cô là nhân viên kỳ cựu của công ty, yêu cầu này có thể xem xét, bất quá, còn chưa nhận việc đã muốn ứng trước tiền lương... Là có chuyện gì khó xử sao?"
Diêu Giai Văn thần sắc càng bối rối hơn rồi, "Tôi... Thật xin lỗi, tôi biết yêu cầu này của tôi rất vô lý. Bởi vì lúc trước Trí Thượng cạnh tranh quá kịch liệt, tôi vì bồi dưỡng người mới cũng đã tự mình bỏ ra rất nhiều tiền vào trong đó, mấy năm nay cơ hồ không tích lũy được chút tiền nào... Tôi bên này mới vừa từ chức, lại đúng lúc cha tôi đột nhiên phát bệnh..."
"Hic, tình huống của cô tôi rất đồng cảm, bất quá chuyện này, không phù hợp với quy định công ty..."
Nếu là lúc trước, Diệp Mộ Phàm nhìn thấy một nữ hài tử đáng thương như vậy, khẳng định sẽ vung một khoản tiền lớn trực tiếp cho nàng. Bất quá bây giờ, ưu tiên hàng đầu lại là quy định của công ty, có thể thấy được sự tiến bộ thần tốc của hắn.
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm nửa ngày, sau đó quả quyết nghiêng đầu bán cái cho Diệp Oản Oản, "Lão đại, cậu xem thử có thể không?"
Diêu Giai Văn thấy Diệp Mộ Phàm đi hỏi Diệp Bạch, thần sắc hơi có chút kinh ngạc.
Ông chủ của công ty này không phải là Diệp Mộ Phàm sao?
Tại sao bắt đầu từ lúc nãy nàng đã phát hiện, dường như Diệp Mộ Phàm đều luôn hỏi thăm ý kiến của Diệp Bạch?
Hơn nữa, dáng vẻ của Diệp Mộ Phàm thoạt nhìn dường như rất sợ Diệp Bạch...
Diệp Oản Oản mở miệng: "Có thể, để cho thời điểm nàng ta ngày mai báo danh liền ghé phòng tài vụ ứng lương đi."
Ba tháng tiền lương đổi lấy một nhân viên ưng ý, vẫn được tính là không thiệt thòi à nha!
Diêu Giai Văn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy cảm kích, "Cảm ơn, cảm ơn Diệp Tổng, cảm ơn Diệp Tổng Thanh Tra!"
Diệp Oản Oản: "Không cần khách khí, năng lực cùng thực lực của cô hoàn toàn xứng đáng với yêu cầu này."
Diêu Giai Văn nghe vậy, trong lòng không khỏi rung động một cái, Diệp Bạch không hề nói là bởi vì đồng cảm, mà lại nói là vì thực lực của nàng nên mới đồng ý với yêu cầu của nàng. Một câu nói không chỉ công nhận năng lực của nàng, cũng hóa giải được nỗi khó xử của nàng.
Diêu Giai Văn: "Cảm ơn..."