---
"Oản Oản... Khổ cực cho con rồi..." Hốc mắt Diệp Thiệu Đình tràn đầy lệ nóng.
"Cha, đều là người một nhà, nói chuyện này để làm gì?" Diệp Oản Oản ôm cha mình một cái.
Cho dù không phải là cha mẹ ruột, Diệp Thiệu Đình lại cho nàng sự sủng ái trân quý nhất của một người cha.
Diệp Mộ Phàm phấn khởi không thôi, vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Oản Oản nhảy nhót tưng bừng, "Oản Oản, em quá trâu con mịa nó bò rồi! Cùng một cha mẹ sinh ra, mà thế này cũng quá mức không công bằng rồi đi! Oản Oản, em có phải là bị đột biến gien rồi hay không vậy hả?"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Đừng đắc ý nữa, nhanh đi về tắm rửa đi!"
Lương Uyển Quân gật đầu liên tục, "Đúng, tắm một cái xả xui!"
...
...
Sau khi Tinh Thần Chu Niên Khánh kết thúc, điện thoại của Diệp Oản Oản thiếu chút nữa bị gọi đến cháy máy, vô số lời mời ùn ùn kéo tới.
Bất quá, Diệp Oản Oản đều từ chối toàn bộ, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở nhà phụng bồi cha mẹ. Sau đó, nàng cùng với Diệp Mộ Phàm hẹn với Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần, Cung Húc, Giang Yên Nhiên, Phí Dương mấy người bọn họ, cộng thêm Bắc Đẩu, Thất Tinh, cùng với Phó Minh Hi, mọi người cùng nhau tụ lại ăn một bữa cơm.
Phí Dương đã đặt trước phòng ăn kiểu Hoa có tính riêng tư rất tốt, tất cả mọi người đều thả lỏng tinh thần mà ngồi xuống cùng nhau.
Diệp Oản Oản kéo lấy Giang Yên Nhiên ngồi ở bên phải của mình, vị trí bên trái còn lại, Cung Húc nhào thật nhanh qua mà cướp được.
Phó Minh Hi bởi vì bị Bắc Đẩu ngáng chân, cuối cùng chỉ có thể ngồi vào một vị trí xó xỉnh, có chút xa cách.
Sau khi an vị, Diệp Oản Oản giới thiệu Phó Minh Hi, Bắc Đẩu và Thất Tinh cho mọi người cùng làm quen, bầu không khí đầy vui tươi hòa nhã trong tiếng nhạc dịu nhẹ êm đềm.
Hàn Thiên Vũ: "Chúc mừng Diệp tổng, rốt cuộc cũng rửa sạch oan khuất."
Lạc Thần: "Chúc mừng Diệp tổng!"
Những người khác cũng đầy vui mừng, cùng nhau chúc mừng.
Diệp Mộ Phàm thở dài, "Khoảng thời gian này thật sự là khổ cực cho mọi người! Hôm nay mọi người cứ ăn no nê thỏa thích một bữa! Em gái tôi trả tiền!"
Diệp Mộ Phàm thản nhiên nói ra năm chữ “em gái tôi trả tiền” như đúng rồi.
Biểu cảm của Diệp Oản Oản có chút cạn lời, khóe miệng co rúm lại.
Lúc ở Độc Lập Châu, nàng trải qua muôn vàn chông gai. Bây giờ trở lại Hoa quốc, cùng đám bằng hữu này ở chung một chỗ, đã thật lâu rồi nàng mới có thể buông lỏng đến như vậy.
Trên bàn cơm, điện thoại di động của Cung Húc đang "đinh đinh đinh" vang lên, tựa hồ là tin tức gì đó hắn đang theo dõi mới được cập nhật.
Tiện tay mở ra nhìn một cái, một lát sau, Cung Húc trực tiếp vỗ bàn kinh hô thành tiếng, "Tôi nhổ vào! Cái tên Cố Việt Trạch này đang giở trò quỷ gì! Viết thông cáo cũng quá không biết xấu hổ, lại còn nói Diệp ca vẫn luôn đối với hắn thâm tình sâu như biển, yêu đến chết đi sống lại, cầu mà không được. Nói cô sau khi bị hắn giải trừ hôn ước vẫn nhớ mãi không quên! Nôn! Bịa chuyện cũng làm ơn bịa cho ra hình ra dáng một chút không được sao?"
Phí Dương bắt đầu từ lúc nãy đã nhận được tin nhắn của các bạn bè trong giới gửi tới, hỏi thăm hắn về quan hệ giữa Diệp Oản Oản và Cố Việt Trạch. Chẳng qua là hắn không muốn ảnh hưởng tới bầu không khí vui vẻ của mọi người nên không nói. Lúc này thấy Cung Húc bô lô ba la nói ra trước, vì vậy cũng góp lời: "Phiên thẩm vấn của tòa án vừa kết thúc không được mấy ngày, thông cáo cũng đã viết xong và phát ra ngoài. Tốc độ ngoại giao của Tập đoàn Cố thị quả là rất nhanh."
Từ sớm trước đó, Giang Yên Nhiên còn có chút lo lắng cho Diệp Oản Oản khi nhắc tới Cố Việt Trạch sẽ khổ sở, giờ phút này nàng đã hoàn toàn không còn loại lo lắng này, nghe vậy thần sắc đầy khinh thường xì một tiếng, "Năm đó lúc Diệp thúc thúc gặp rủi ro, Cố Việt Trạch ngay lập tức gấp không kịp đợi, vội vàng giải trừ hôn ước với Oản Oản, phủi sạch quan hệ. Hiện tại mới vừa biết được thân phận của Oản Oản, lại có thể lập tức không biết xấu hổ bấu víu quan hệ. Tính toán cũng thật hay nhỉ?"
Diệp Mộ Phàm: "Tôi còn tưởng rằng tôi đã quá cặn bã rồi chứ! Đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà!"