---
Chuyện tiêu diệt chi nhánh hay đánh nhau với sát thủ, Diệp Oản Oản đều có thể hiểu được. Nhưng việc cướp tiền của Thẩm gia này lại là chuyện gì xảy ra?
Bất quá, tác phong làm việc của Tóc Húi Cua ca như thế, quả thật rất phù hợp với phong cách tổng thể của Không Sợ Minh.
Trước đó, không phải là Không Sợ Minh còn muốn diệt Chu gia, cướp đi địa bàn của Chu gia hay sao?
"Phong tỷ, với phong cách làm việc của Tu La Chủ, phỏng chừng đối với những thứ tôm tép nhỏ bé như tụi đệ sẽ không để vào trong mắt, sợ rằng sẽ bắt tỷ để khai đao." Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng kết quả đã tạo ra cái nghiệt gì, chính mình chỉ muốn an ổn sống qua ngày thôi mà, lại thuận tiện mượn dùng thế lực của Không Sợ Minh để tìm Tư Dạ Hàn...
Bây giờ ngược lại thì hay rồi!! Bên trái một gã Cẩu Tạp Chủng, bên phải một gã Kỷ Hoàng, giờ lại còn xuất hiện thêm một gã đồ tể Tu La Chủ!! Ai ơi mau mau tới cứu tui đi, huhu…
"Có tôi ở đây, không cần hốt hoảng! Cậu cũng là cao tầng trong Không Sợ Minh, hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì!" Diệp Oản Oản ngoài mặt lãnh khốc, lườm Bắc Đẩu, nhưng mà, đến lúc đó sợ rằng người đầu tiên chạy trốn chính là…
"Phong tỷ nói đúng lắm!!" Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, cửa phòng làm việc đã bị gõ “cốc cốc cốc”.
"Vào đi!" Diệp Oản Oản nói.
"Phong tỷ!" Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thế nào?" Diệp oản hỏi.
"Tôi đem Beerus chở về rồi!" Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
"Beerus..."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, cái thứ gọi là Beerus này là vật gì...
Lúc này, một dự cảm bất an từ trong lòng Diệp Oản Oản dâng lên. Chỉ sợ, cái gã Thất Tinh này lại muốn xò xét chính mình.
Nhưng mà, khiến cho Diệp Oản Oản vô cùng nhức đầu chính là, nàng ngay cả “Beerus” trong miệng Thất Tinh là cái gì cũng không biết.
"A, Beerus bị chở về?" Lúc này, Bắc Đẩu thần sắc kinh ngạc, nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, Thất Tinh thật sự quá có tâm! Thú cưng Beerus tỷ nuôi trước khi rời đi, đệ còn nhớ Phong tỷ rất thương yêu nó!"
Theo tiếng nói của Bắc Đẩu rơi xuống, ánh mắt lạnh như băng của Thất Tinh, chậm rãi rơi vào trên người Bắc Đẩu.
Nghe được lời này của Bắc Đẩu, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên: "Thất Tinh, dẫn tôi tới!"
"Vâng!"
Thất Tinh xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản cùng Bắc Đẩu đi theo sau lưng Thất Tinh, đi thẳng về phía trước.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản hơi có chút thấp thỏm, cái gã Tóc Húi Cua ca kia rốt cuộc nuôi loại thú cưng gì?
Nếu như là mèo mèo chó chó, mọi việc đại cát, nhưng nếu như...
Chỉ chốc lát sau, Thất Tinh dẫn theo Diệp Oản Oản đi tới một gian phòng trống, còn chưa đến gần, từ bên trong căn phòng này, đã truyền tới một loạt âm thanh mãnh thú gào thét làm cho lòng người sợ hãi.
Diệp Oản Oản: "..."
Hơ hơ, các bạn có biết cái gì gọi là tuyệt vọng không?
Là thứ tôi đang phải trải qua...
Chỉ nghe tiếng, đôi chân Diệp Oản Oản như muốn nhũn ra, nhưng nàng có thể lựa chọn không đi vào được sao?
"Quả nhiên trưởng thành, tiếng kêu đều thay đổi đến đáng sợ như vậy." Bắc Đẩu gật đầu tán thưởng liên tục.
Rất nhanh, Thất Tinh đem cửa phòng mở ra.
Diệp Oản Oản liếc nhìn lại, chỉ thấy, bên trong phòng trên ghế sa lon, một con mãnh thú toàn thân đen tuyền đang nằm đó.
Cao quý, đen nhánh, yêu dị, đây là ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu Diệp Oản Oản.
Bây giờ, Diệp Oản Oản rốt cuộc đã thấy rõ, Beerus trong miệng Thất Tinh, thì ra là một con báo đen...
Giờ phút này, đôi con ngươi sắc bén của báo đen lóe lên, chậm rãi quét qua Bắc Đẩu và Thất Tinh, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
"Phong tỷ, tỷ không nhớ Beerus sao?" Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng hỏi.
"Cũng còn khá..." Diệp Oản Oản miễn cưỡng cười vui, khá cái lông á!
Còn không đợi Thất Tinh tiếp tục nói gì, báo đen Beerus chậm rãi từ trên ghế sa lon nhảy xuống, rũ cái đuôi lớn, từng bước một đi về phía ba người.