---
Sau khi Tư Dạ Hàn nghe được âm thanh của nàng, sống lưng dường như đột nhiên cứng lại một cái. Sau đó, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn lại.
"Qua đây." Ánh mắt của Tư Dạ Hàn giống như một cái hàn đàm sâu không thấy đáy, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Diệp Oản Oản ngoan ngoãn đi tới trước bàn làm việc, chân mày nhíu chặt, đưa tay ra sờ trán của Tư Dạ Hàn một cái. Nhiệt độ thật giống như rất bình thường.
Ngay khi Diệp Oản Oản xuất hiện ở bên trong phạm vi tầm mắt của anh, Tư Dạ Hàn giống như là dã thú cáu kỉnh gặp được chủ nhân, trong nháy mắt thu liễm tất cả sự hung ác cùng cuồng bạo.
"A Cửu, có phải là thân thể của anh có chỗ nào khó chịu hay không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn mặc cho tay nhỏ của nàng chạm vào trán mình, không nói một lời đưa hai tay lên, vòng lấy hông của thiếu nữ, sau khi yên lặng một lát, chậm rãi mở miệng, "Vốn là có."
Diệp Oản Oản nghe vậy sững sờ, ặc, vốn là có?
Ý kia là... Nàng tới rồi, liền không còn?
“Sổ tay bí kíp tán gái” của Tư Dạ Hàn lại bắt đầu lên sóng rồi…
Hứa Dịch núp ở cạnh cửa, thấy vậy không còn gì để nói, nghẹn ngào nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết ngay mà! Bất kể là chuyện gì xảy ra, chỉ cần Oản Oản tiểu thư qua tới, nhất định có thể giải quyết.
Diệp Oản Oản mặc cho Tư Dạ Hàn ôm lấy mình, âm thanh ôn nhu khẽ mở miệng: "Có phải là hai ngày nay quá nhiều chuyện khiến anh mệt mỏi? Anh có muốn ngủ một chút hay không? Em ngủ cùng anh."
Tư Dạ Hàn nhìn có vẻ thật sự rất mệt mỏi, không nhúc nhích đem nàng ôm vào trong ngực, "Không phải là phải tham gia buổi lễ trao giải sao?"
Diệp Oản Oản bật thốt lên nói: "Buổi lễ đâu có quan trọng bằng anh!"
Tư Dạ Hàn rõ ràng là được những lời này dỗ dành, sắc mặt chán nản đều hòa hoãn lại không ít: "Đi đi, anh không sao, chỉ là hơi mệt chút! Là Hứa Dịch báo lại với em sao?"
Tư Dạ Hàn nói xong, lập tức cho Hứa Dịch một ánh mắt cảnh cáo.
Diệp Oản Oản thấy vậy lập tức nói, "Anh đừng trừng Hứa Dịch nữa! Là em bảo Hứa Dịch có chuyện gì nhất định phải báo cáo với em. Cho nên không cho anh trách anh ấy, càng không cho phép phạt anh ấy!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Một bên, Hứa Dịch bị trừng xong sợ đến hồn phi phách tán, sau khi nghe được lời của Diệp Oản Oản nói quả thật là lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác có bà chủ làm chỗ dựa thực sự là quá tốt rồi!
Thật có cảm giác an toàn...
Thấy nguy cơ tạm thời được giải trừ, Hứa Dịch vội vàng yên lặng lui ra ngoài.
Diệp Oản Oản nhìn nam nhân trước mặt, lo lắng.
Tâm tình của Tư Dạ Hàn làm sao lại không ổn định như vậy chứ? Nam nhân đâu có “tới tháng” đâu nhỉ...
Bất quá, giữ một vị trí quan trọng thế này, gia tộc và công ty lớn như vậy, tất cả đều phải dựa vào một mình anh chống giữ. Tất cả tâm tình đều chỉ có thể tự mình gánh lấy, áp lực lớn cũng là khó tránh khỏi.
"Anh thật sự không có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản lo âu hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Có thể làm cho anh có chuyện, chỉ có mình em thôi."
Diệp Oản Oản: "Vậy thật là vinh hạnh..."
Diệp Oản Oản cạ cạ, ngồi vào trong ngực của Tư Dạ Hàn, hai tay vòng lấy hông của anh, "A, cho anh ôm một cái nè, sạc đầy pin nè!"
Tư Dạ Hàn cười nhẹ một tiếng, hai tay chậm rãi ôm chặt lấy nàng, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Trở về đi, anh không sao."
Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ Tư Dạ Hàn rất lâu, nhìn thấy thần sắc của anh dường như quả thật đã khôi phục lại như thường, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
"A, vậy... Trước khi đi, em muốn được khích lệ yêu thương! Là khích lệ yêu thương thật sự!" Diệp Oản Oản lầu bầu yêu cầu.
Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm xoa xoa đầu của cô bé, chợt ấn xuống một nụ hôn trên môi nàng, "Khải hoàn trở về!"
Trái tim Diệp Oản Oản thịch thịch thịch nhảy thật nhanh, thấp giọng than phiền, "Là muốn anh khích lệ em, không phải là bảo anh câu dẫn em, được chứ...?"