---
"Mới vừa rồi tôi nghe Thu Thủy nói, cô muốn tìm một gã “trai bao” như tôi vậy, cho nên tôi liền tới xem một chút, không biết, như tôi, có thể hợp khẩu vị của cô không?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tựa như cười mà không phải cười, trong mắt là một vẻ ôn nhu như nước chiều thu.
Diệp Oản Oản không khỏi rùng mình một cái, cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, sẽ không phải là đã tức điên lên rồi nói mê sảng đi?
Chính mình lại là vị hôn thê của hắn ta, bị bắt quả tang tới hộp đêm tìm vui, tìm “trai bao”...
Diệp Oản Oản hoán đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu như mình bắt quả tang Tư Dạ Hàn đến hộp đêm tìm vui...
Như vậy gã Kỷ Tu Nhiễm này nhất định là đã tức điên lên!!
Giờ phút này, Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn Thu Thủy, miệng của Thu Thủy này làm sao lại hở như vậy…
"Qua đây."
Kỷ Tu Nhiễm đưa tay phải ra, hướng về Diệp Oản Oản khẽ ngoắc, chợt vỗ một cái vào vị trí bên cạnh mình.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đi tới trước người Kỷ Tu Nhiễm ngồi xuống.
"Con bà nó! Chuyện này... Phong tỷ chẳng lẽ thật đã cua được Kỷ Tu Nhiễm rồi? Đẳng cấp cỡ này mà đều có thể bị Phong tỷ đoạt tới tay, Phong tỷ sẽ không phải là bỏ thuốc cho Kỷ Hoàng đi?"
Bắc Đẩu bộ dáng y như thấy quỷ một dạng, không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm.
Nghe tiếng, Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu.
"Nhìn tôi làm gì? Kỷ Hoàng chính là thánh hiền cấm dục có tiếng của Độc Lập Châu đấy! Nghe nói cho tới bây giờ vẫn chưa hề chạm qua nữ nhân! Trời má, bên người mỹ nữ như mây, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc một cái. Nếu đổi lại là tôi..." Nói đến đây, thần sắc Bắc Đẩu bộc phát vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thất Tinh: "Lão Thất, cậu nói xem... Kỷ Hoàng chẳng lẽ..."
"Cái gì?" Thất Tinh nhàn nhạt hỏi.
"Chẳng lẽ... Thích nam nhân sao!?" Bắc Đẩu nói.
Còn không đợi Thất Tinh mở miệng, Bắc Đẩu lại nhìn chằm chằm Thất Tinh: "Con bà nó! Tôi cũng không thấy cậu chạm qua nữ nhân. Chẳng lẽ cậu... Cũng thích nam nhân đi!!"
Nói đến đây, Bắc Đẩu theo bản năng nhích người về phía sau, kéo giãn khoảng cách cùng với Thất Tinh.
Thất Tinh hờ hững quan sát Bắc Đẩu mấy lần, dường như ngay cả hứng thú phản ứng lại lời của Bắc Đẩu cũng không có.
...
"Chỗ này, thú vị không?" Trên ghế sa lon, Kỷ Tu Nhiễm hơi có chút tùy hứng hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Kỷ Hoàng hướng về mấy tiểu thịt tươi trong phòng nhìn lướt qua: "Bọn họ, đẹp mắt không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản không nói chuyện, hai gã tiểu thịt tươi ngồi ở bên người Thu Thủy lại bị hù dọa tới hoa dung thất sắc.
Người đàn ông trước mặt này nhìn như gần gũi, nụ cười bình dị, lại là ông trùm toàn bộ thế giới ngầm ở Châu Âu, Kỷ Tu Nhiễm…
Thân ở Độc Lập Châu, làm sao lại có thể không biết đại danh của Kỷ Tu Nhiễm!
Bất quá, tại sao người đàn ông này lại muốn đánh giá bọn họ? Bọn họ không phải là theo Thu Thủy tỷ sao? Oan uổng quá!
"Sau này, muốn chơi có thể gọi điện thoại tìm tôi!" Kỷ Tu Nhiễm thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhìn về phía Diệp Oản Oản nói.
Một bên, Bắc Đẩu liên tục giơ ngón tay cái lên đối với Diệp Oản Oản, thấp giọng hướng về Thất Tinh nói: "Tôi nói này lão Thất, cái anh chàng Kỷ Hoàng này không phải là ghen đấy chứ? Con bà nó, Phong tỷ thậm chí ngay cả Kỷ Hoàng cũng đều có thể cua đổ! Tôi không phải là nằm mơ đấy chứ?"
Giờ phút này, còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, cửa phòng “rầm” một tiếng đã bị người ta một cước đá văng.
"Hùng ca, đây chính là phòng cho thuê số 302, cái con điếm thối dám đắc tội với anh, chính là ở đây!"
Hai vị nhân viên hộp đêm ăn mặc diêm dúa lòe loẹt tiến trước vào căn phòng, đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Mấy người Bắc Đẩu và Thất Tinh hơi sững sờ, còn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì?
Một giây kế tiếp, Yến Hùng và cô gái áo đỏ đi vào trong căn phòng.
"Con điếm thối, lá gan của ngươi quả nhiên rất lớn!! Hôm nay, lão nương ngược lại muốn nhìn một chút xem ngươi chết như thế nào!" Cô gái áo đỏ đốt một điếu xì gà, sau khi phun ra một đạo khói mù, hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản.