- --
Diệp Oản Oản hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm, cũng không quá rõ ràng ngụ ý của ông.
"Ha ha, nói theo một ý nghĩa nào đó, Kỷ Tu Nhiễm là đệ tử đắc ý nhất của ta. Thuật thôi miên của cậu ta là học ở chỗ ta, nhưng thành tựu đã sớm ở trên ta. Chỉ bất quá, thủ đoạn thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm quá mức bá đạo, còn của ta tương đối nhu hòa. Ta có thể giúp ngươi khôi phục ký ức, nhưng Kỷ Tu Nhiễm chỉ có thể khiến ngươi quên đi một thứ gì đó." Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.
Nghe viện trưởng Xích Diễm nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi hơi nhướn lên. Một điểm này, nàng thật sự không hiểu rõ cho lắm.
Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc là đã thôi miên mình lúc nào...
Diệp Oản Oản trầm tư. Dường như, một lần nào đó Kỷ Tu Nhiễm đã đem cho mình Bento tiện lợi, có phải là lần đó hay không?
"Đúng rồi, Vô Ưu à, ngươi nói phần ký ức ngươi mất đi kia, có phải là do Kỷ Tu Nhiễm làm hay không?" Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Nghe viện trưởng nói vậy, Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Tình trạng của mình, là do Ký Ức Bao Trùm, không hề có chút quan hệ nào với Kỷ Tu Nhiễm.
"Nếu đã không phải là vậy, ta cũng không rõ lắm. Dù sao thế giới này cũng là của những người trẻ tuổi như các ngươi, nửa cái mạng già này đều đã sắp xuống lỗ rồi, cũng không phải cái gì đều biết được." Viện trưởng Xích Diễm khẽ mỉm cười.
Kỷ Tu Nhiễm đã từng thôi miên nàng, khiến cho nàng quên hết mọi quan hệ với anh thuở thiếu thời.
Diệp Oản Oản cũng không hiểu được, tại sao Kỷ Tu Nhiễm phải làm như thế? Trước phải tìm ra được Kỷ Tu Nhiễm, sau đó hỏi cho rõ ràng.
"Viện trưởng, tôi có cảm giác... trí nhớ của tôi, còn chưa hoàn toàn khôi phục." Sau một thoáng trầm tư, Diệp Oản Oản hướng về viện trưởng Xích Diễm nói.
"Đó là đương nhiên!" Viện trưởng Xích Diễm gật đầu một cái: "Hoàn toàn khôi phục, cũng cần có thời gian. Coi như thân thể của ngươi bị thương, cũng phải từ từ khôi phục, huống chi là ký ức."
Thật ra thì, phần lớn ký ức lúc còn nhỏ, Diệp Oản Oản đã hồi tưởng lại được, chẳng qua một vài đoạn quan trọng, thí dụ như tin tức của ông ngoại, ký ức về Hội trưởng đương nhiệm Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại không thể nhớ ra.
"Chẳng qua là cần thời gian sao..."
Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
Thần sắc viện trưởng Xích Diễm đầy khẳng định: "Ngươi nói không sai! Nhưng có một chút chuyện, nếu như chính bản thân mình không nguyện ý nhớ lại, thì có mượn ngoại lực bên ngoài như thế nào, đều là tốn công vô ích."
Dựa theo cách nói của lão viện trưởng, xem ra phần ký ức còn lại, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.
Diệp Oản Oản cũng không hề nôn nóng. Nàng đã có thể nhớ lại phần lớn ký ức, mà những thứ còn chưa nhớ lại kia, dựa theo lời của viện trưởng Xích Diễm mà nói, cần có thời gian để từ từ khôi phục.
Đây đã không còn là chuyện có liên quan đến sức người nữa.
"Vô Ưu, chuyện ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, đã nhớ lại chưa?" Bỗng nhiên, viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt nhìn Diệp Oản Oản nói.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản đột nhiên vỗ trán một cái: "Thật giống như tôi không hề nhớ lại chuyện này... Viện trưởng đại nhân, trở về tôi sẽ từ từ suy nghĩ, hẹn gặp lại!"
Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm nói gì, Diệp Oản Oản đã chạy biến, vô ảnh vô tung.
Lần thứ tư thôi miên này hao phí tinh lực cực lớn. Từ sau khi rời khỏi học viện lính đánh thuê Xích Diễm, cả người Diệp Oản Oản đều vô cùng mệt mỏi, thật giống như tất cả tinh khí thần đều bị móc rỗng ruột.
Cùng lúc đó, Không Sợ Minh đột nhiên có khách đến thăm.
Khi thấy Tu La Chủ và hộ vệ đứng ở nơi cửa, Bắc Đẩu sợ đến lông tóc đều dựng đứng cả lên rồi.
"Mịa nó! Tu... Tu La Chủ! A Tu La đánh tới cửa rồi! Các anh em, nhanh cướp tài sản bọn chúng!"
"Đúng đúng đúng, cướp tài sản bọn chúng! Chơi chết chúng!"